
ấy, bà dẫn
mày đi tản bộ nhé. Không được để con bé biết được mày lại ăn thêm, nếu
không con bé sẽ không cho mày ăn khuya nữa đâu, rõ chưa?"
"Gâu!"
Đa Đa như hiện giờ là tốt nhất, vừa có phúc tướng lại vừa đáng yêu, mập cái gì mà mập chứ!
Mẹ Lương hết sức hài lòng vuốt đầu Đa Đa cưng chiều.
Đa Đa chậm rãi nhảy xuống khỏi ghế. Dù sao nó cũng chỉ là “mập giả” mà thôi, phải cẩn thận một chút.
——— ——————
Lương Ý vừa bước xuống lầu, điện thoại trong túi liền vang lên, móc điện
thoại ra, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, là Hinh Hinh.
Vừa
nhấn nút nghe máy đã thấy giọng nói khàn khàn của Hinh Hinh truyền tới,
"Tiểu Ý? Hôm nay tớ không đi được rồi. Tớ hơi sốt, phải đi gặp bác sĩ
xem thế nào. Một tớ cậu đi không sao chứ?"
"Không sao, ở số 33 đường Khôn Ninh phải không?"
"Ừ."
"Được rồi, mà cậu đi khám bệnh xong nhớ nghỉ ngơi cho tốt đấy."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Ý đi bộ tới trạm xe buýt chờ xe.
"Số 33 đường Khôn Ninh, vẫn là địa chỉ này. Cũng đã mười năm rồi, không
biết có thay đổi nhiều lắm không? Thôi không sao, đến lúc đó không tìm
thấy thì gọi điện hỏi Hinh Hinh là được."
Đứng lẩm nhẩm nhắc đi
nhắc lại một hồi thì xe buýt cũng đến. Sau khi lên xe, Lương Ý tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi trò chơi.
Theo như cô nhớ thì cũng phải đi qua mười trạm đợi xe buýt nên chắc cũng khá lâu.
Sau khi chơi vài ván cờ, Lương Ý ngẩng đầu lên nhìn
khung cảnh bên ngoài một chút. Lúc này hình ảnh các cao ốc san sát nhau
đã thay thế bằng hàng cây đại thụ dọc ven đường, không khí cũng trở nên
an tĩnh thanh u hơn.
Cũng sắp đến nơi rồi, trạm dừng chân tiếp theo thì phải.
Sau khi xuống xe, dựa theo trí nhớ, Lương Ý đi hết mấy con đường, rốt cuộc
mới tìm được tòa biệt thự sang trọng đứng sừng sững ở giữa sườn núi.
"Xem ra không tìm sai rồi."
Đi tới trước cổng lớn của biệt thự, Lương Ý nhìn thấy không ít xe
limousine đỗ ở bên ngoài, cùng phơi nắng với mấy cây vừng trồng xung
quanh. Người nào cũng mặc lễ phục hoặc tây trang màu đen, chỉ có một tớ
cô mặc chiếc váy dài màu trắng. Khi đi qua Lương Ý, mọi người còn thỉnh
thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn cô. Ánh mắt kia thật giống như đang
nói... trong ổ Phượng Hoàng lấy đâu ra một con gà đất thế này.
Lương Ý có chút lúng túng, cúi đầu nhìn váy của tớ, cảm thán, "Đây chính là
va chạm giữa văn hóa Phương Đông và văn hoá Phương Tây trong truyền
thuyết sao?"
"Cô gái, xin hỏi cô là. . . . . ."
Một người
đàn ông trung niên bước ra trước cửa biệt thự, một thân tây trang, vẻ
mặt lạnh lùng, tóc mai hoa râm, ánh mắt giống như chim ưng sắc bén, tác
phong nghiêm túc mà ưu nhã, có thể thấy được ông tuyệt đối không phải
một người đàn ông trung niên bình thường.
"Tôi. . . . . . tôi tới đây tham dự lễ tang, cậu ấy là cậu học cũ của tôi."
Lương Ý không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, không thể làm gì khác hơn là
lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm vào mũi giày của tớ, nhỏ giọng trả lời.
"Xin hỏi cô tên gì?"
"Lương Ý."
Lương Ý ngẩng đầu trả lời, người đàn ông trung niên nghe vậy, lập tức xoay người, tay phải làm ra tư thế mời.
"Cô Lương, tôi là quản gia của nhà họ Sở, cảm ơn cô đã đến. Cô chỉ cần đi
thẳng về phía trước là tới đại sảnh. Thứ lỗi cho tôi không có thời gian
tự tớ dẫn cô đi được." Quản gia áy náy khẽ cúi đầu.
Lương Ý khoát khoát tay, cười nói: "Không sao, tôi tự tớ đi được rồi."
"Vậy tôi đi trước." Dứt lời, quản gia đứng thẳng, ngẩng cao đầu nhanh chóng rời đi.
Lương Ý cũng nhấc chân bước thẳng vào đại sảnh.
Phía trước đại sảnh đặt một cỗ quan tài lớn màu đen, hai bên xếp hàng loạt
ghế dựa tạo thành một lối đi ở giữa, bên phải là một hàng hoa phúng
viếng thật dài. Đám đông chật ních khiến người ta có cảm giác bị chèn
ép. Người đứng niệm bên cạnh quan tài là một người phụ nữ chừng hơn 30
tuổi xinh đẹp, có chút tiều tụy.
Lương Ý nhận ra bà, bà chính là mẹ của Sở Du. Cô có ấn tượng sâu sắc với bà như vậy là vì có một lần bà đến họp phụ huynh cho Sở Du. Bởi vì ngoại hình hết sức xinh đẹp, tuyệt
đối không giống như một phụ nữ đã gần 40 tuổi, hành động ưu nhã lại có
phong cách; nên lần họp phụ huynh năm đó của bà có thể nói là tạo ra
chấn động vang dội. Về sau, việc này đã trở thành một trong những sự
kiện lớn nhất hàng năm của trường trung học. Thế mà 10 năm đã trôi qua,
bộ dáng của bà vẫn không có thay đổi gì đáng kể.
"Cô gái, cô có muốn xếp hàng không?"
Một thanh niên trẻ tuổi đứng sau Lương Ý cau mày, dường như có chút không vui đối với hành động "cản đường" của cô.
Cảm thấy bốn phía phóng tới ánh mắt kỳ quái thăm dò, Lương Ý lập tức gật đầu một cái, sau đó lúng túng cúi đầu.
Rất nhanh đã đến phiên cô tặng hoa, Lương Ý nhận bông hoa hồng bạch từ tay
người chuẩn bị, bước tới phía trước quan tài, dừng một chút nhìn gương
mặt của cậu cậu 10 năm chưa từng gặp lại này.
So với 10 năm
trước, diện mạo của cậu ta hiện giờ càng thêm dễ nhìn, ngũ quan cũng rõ
nét, thành thục hơn. Tóc đen chỉnh tề chải ra sau đầu, lộ ra vầng trán
thông minh. Bộ dạng của Sở Du vẫn còn linh hoạt như vậy, khiến ngư