Duck hunt
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323483

Bình chọn: 7.00/10/348 lượt.

" Lãng phí một tờ giấy vô ích, số giấy anh có trong tay chẳng còn bao nhiêu nữa.

Viên cảnh sát lớn tuổi nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm đến đáng sợ, "Cậu không có biện pháp khác sao?"

"Trận pháp này quá mạnh, tôi không phá giải được." Lương Bân ngẩng đầu lên,

nhìn trận tuyến màu đỏ chằng chịt trước mặt, bỗng nhiên, sắc mặt anh

biến đổi, vội nói với Tiểu Lâm: "Mau trốn đi! Nhớ kĩ là dù có bất kỳ

chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối không được đi ra ngoài!!" Nếu chưa gì

đã chết trước thì trận pháp này mình vĩnh viễn không thể phá giải được.

"Cái gì?" Tiểu Lâm không hiểu vì sao Lương Bân lại phản ứng như vậy, nhưng

trực giác nói cho anh ta biết, người đàn ông trẻ tuổi này đáng để tin

tưởng. Vậy nên anh ta thận trọng gật đầu một cái, chẳng cần nhiều lời,

vội vàng tìm chỗ ẩn núp.

"Đến rồi!" Lương Bân nhỏ giọng nói.

Tiểu Lâm nín thở, chờ đợi nguy hiểm ập đến.

"Có chuyện gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi có cảm giác thế giới quan của mình gần như đã sụp đổ.

"Đám thú giữ cửa tiếp theo sắp tới rồi!" Một mùi hôi thối nồng nặc nhất thời tràn ngập trong không khí, mọi người không nhịn được dùng ống tay áo che lại mũi của mình, cố gắng không hít phải thứ mùi khó

chịu này.

"Đây là. . . . . . rắn? !" Viên cảnh sát lớn tuổi kinh

ngạc nhìn những con rắn kỳ dị quấn thành từng đống chằng chịt bò lổm

nhổm gần như hết cả hoa viên. Ngoại trừ Lương Bân ra thì ông ta là người duy nhất không dùng tay áo bịt mũi.

"Bọn chúng nhiều như vậy, liệu Tiểu Lâm có thể. . . . . ." Một cảnh sát khác ở bên cạnh viên cảnh sát lớn tuổi sốt ruột nói.

Lương Bân nhíu chặt mày, đầu óc không ngừng suy nghĩ. Theo lý mà nói, những

loại rắn bình thường không thể nào trở thành thú giữ cửa, hơn nữa còn

dùng để trấn giữ pháp trận như thế này, bởi vì cấp bậc của bọn chúng quá kém, sẽ dễ dàng bị tiêu diệt. Nếu muốn xử lý đám thú giữ cửa thật sự,

người thi thuật nhất định phải tổn hao sức lực, từ đó sẽ làm giảm sức

mạnh của người thi thuật. Chẳng lẽ, ông ta cố ý cho loại rắn cấp thấp

bình thường này ra đối phó với bọn họ vì ông ta biết rõ người muốn xông

vào không đủ khả năng tạo ra uy hiếp gì?

"Cậu có biện pháp gì

không?" Viên cảnh sát lớn tuổi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn

đám rắn ngổn ngang trong viện không ngừng thè lưỡi phát ra những tiếng

“xè xè”.

Lương Bân trầm ngâm: "Không phá được trận pháp thì không thể đi vào."

Ngụ ý của anh chính là, Tiểu Lâm chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi. Viên cảnh sát lớn tuổi nghe xong, trán nổi đầy gân xanh. Ông ta quay sang

nhìn Lương Bân, đanh giọng nói: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác?"

Lương Bân đang muốn trả lời thì một viên cảnh sát ngồi sau lưng anh đột nhiên giơ tay lên run rẩy chỉ về phía trước, ánh mắt của anh ta tràn ngập sự

sợ hãi, khóe miệng run run: "Rắn, rắn......rắn bò ra rồi!"

Cái gì? !

Lương Bân kinh hãi, quay đầu lại nhìn, quả nhiên những con rắn kia vượt qua

pháp trận, từ bên trong bò ra ngoài. Trong đầu anh chợt lóe lên một ý,

lớn tiếng nói: "Mau bắt rắn, chúng ta cần lấy máu chủa bọn chúng!"

"Tại sao lại làm như vậy?" Viên cảnh sát lớn tuổi cau mày hỏi.

Lương Bân nôn nóng liếc ông ta một cái, "Hiện tại tôi không có thời gian giải thích. Trước tiên cứ bắt mấy con rắn bò ra kia rồi nói!" Dứt lời, anh

sải bước nhanh tới gần cổng, một tay túm lấy cổ của một con rắn xanh

nhấc lên, "Các anh có vũ khí cầm tay chứ?"

"Có. Anh chờ một chút." Một viên cảnh sát cuống quít đưa cho anh một con dao nhỏ.

Lương Bân nhận lấy, một đường cắt vào bụng rắn, sau đó vẩy máu con rắn xanh

lên người mình, anh còn dùng hai bàn tay lau máu tươi lên khắp mặt, rồi

quay lại lạnh lùng nói với nhóm cảnh sát phía sau: "Nếu các anh muốn

sống thì cứ làm theo tôi đi."

Cả đám cảnh sát lưỡng lự nhìn về

phía Phó Đội trưởng của mình, trưng cầu ý kiến của ông ta. Phó Đội

Trưởng nhìn đống rắn đang thi nhau bò ra khỏi cổng, trầm mặt, cao giọng

nói: "Làm theo lời của anh ta!"

Sau khi viên cảnh sát lớn tuổi hạ lệnh, mấy viên cảnh sát nhắm mắt bắt lấy rắn trên mặt đất, mổ bụng rắn

bôi máu lên người như Lương Bân vừa làm.

Dù sao cũng là cảnh sát

đã được huấn luyện thành thục, chỉ trong chốc lát lần lượt từng người

một biến thành “người máu” tanh hôi vô cùng! Mà lúc này, càng lúc càng

có nhiều rắn bò từ đình viện ra. Nền xi măng trống trải lúc trước giờ

trở thành “sân chơi” cho những con rắn đủ các loại màu sắc với các kích

cỡ khác nhau, hình ảnh đó khiến người ta không nhịn được tê dại cả đầu.

Tuy nhiên không hiểu vì sao những con rắn này hoàn toàn không có ý tấn công bọn họ, chỉ quấn vào nhau bò nghênh ngang trên mặt đất. Tuy cảnh tượng

này hết sức quỷ dị, nhưng nhóm cảnh sát vẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì bọn họ cũng không phải phí đạn đi đối phó với lũ rắn giữ cửa

này.

Lương Bân lui về phía sau nhìn lướt qua mọi người, cảm thấy

an toàn mới cẩn thận từng li từng tí tránh những con rắn đang bò ngổn

ngang kia, đi từng bước về phía cổng. Vì tránh không dẫm lên lũ rắn bên

dưới, tốc độ di chuyển của anh vô cùng chậm. Khoảng cách chỉ có bảy, tám bước chân mà đi mất gầ