Polly po-cket
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323594

Bình chọn: 9.00/10/359 lượt.

lục ra, hướng về phía khóa cổng bắn một phát.

“Bùm!” Khóa cửa tản ra khói mù, bay lượn ở trong không khí.

“Tốt rồi. Đi thôi!”

Khi đội trưởng đưa tay đẩy cổng, giống như bị vài chục vạn sóng điện trong nháy mắt xâm nhập thân thể của anh ta, anh ta lập tức bị bắn ra xa tới 4 -5m, cả người tản ra mùi khét hôn mê trên mặt đất.

“Đội trưởng!” Cảnh viên còn lại thấy thế, vội vàng đi lên phía trước thăm hỏi.

“Thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một tên cảnh viên trong đó hỏi.

Một gã cảnh viên khác hốt hoảng liếc nhìn cổng sắt, lắc đầu nói: “Không biết, đột nhiên bị… Như vậy…”

Một luồng sáng vàng

lóe lên, lưỡi kiếm sắc nhọn trong tay đại sư Cố biến mất trong nháy mắt. Ông ta hờ hững liếc mắt nhìn người đàn ông khắp người toàn máu tươi nằm trên mặt đất, chậm rãi xoay người lại, đi về phía sư phụ: "Vốn dĩ tôi

định bỏ qua cho ông. Nhưng xem ra hôm nay, ông thề chết muốn đối nghịch

với tôi? Đã như vậy, tôi cũng không cần phải hạ thủ lưu tình nữa."

Lưỡi kiếm sắc bén toát ra khí lạnh bức người xuất hiện trên tay đại sư Cố

một lần nữa, sư phụ chống một tay lên tường, do mất máu quá nhiều mà hô

hấp có chút hỗn loạn, "Tôi đã tới đây thì không còn nghĩ đến chuyện quay trở về!" Ông kiên cường giữ thân thể đứng thẳng, sau đó nhấc trường

kiếm lên, chỉ về phía đại sư Cố.

Đại sư Cố giận quá hóa cười, "Thật là quật cường." Dứt lời, ống tay áo vung lên, một luồng gió mạnh ập tới quét tới chỗ sư phụ.

Sư phụ còn chưa kịp phản ứng đã phải chịu một kích này, ông bị đánh ngã

khuỵu xuống tảng đá phía đối diện, nôn ra một ngụm máu tươi, bộ râu

trắng như tuyết đã bị máu nhuộm đỏ sẫm. Ông chật vật lấy ống tay áo lau

máu quanh khóe miệng.

Đại sư Cố nhìn sư phụ giễu cợt cười một

tiếng, giống như đang nhìn một con kiến hôi nhỏ bé trên mặt đất. Sau đó

ông ta khẽ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng tự lẩm bẩm: "Thời gian sắp đến rồi." Trong giọng nói ông ta tràn đầy sự hưng phấn.

Sư phụ chống thẳng trường kiếm đỡ thân thể mình đứng dậy. Ngay trước lúc đó, ông dùng máu

của mình thấm lên một lá bùa nằm trên mặt đất.

"Ông ngoan ngoãn

nghỉ ngơi một chút không được sao? Tại sao cứ phải cản trở tôi vậy?" Vẻ

mặt của đại sư Cố hết sức ảo não, nhíu mày không vui, có lẽ đối với kẻ

phá hoại kế hoạch của mình một lần nữa, ông ta cảm thấy rất chán ghét.

Đại sư Cố thả thanh kiếm trong tay ra, thì thầm: "—— Chém ——"

Thanh kiếm lơ lửng trong không trung nháy mắt biến thành mấy chục thanh trường kiếm thật lớn, lao vút về phía sư phụ.

"Lên!"

Lá bùa dưới đất tức khắc biến thành một bức tường màu đỏ sậm, cản lại vật thể đang ập tới.

Đại sư Cố nhíu mày, vươn tay ra, từ từ hạ thấp lòng bàn tay xuống, mũi kiếm nhận được mệnh lệnh, di chuyển chậm dần xuống phía dưới, lá bùa có

khuynh hướng sắp bị xé rách.

"Lần này ông không còn cơ hội sống

nữa đâu." Đại sư Cố vừa dứt lời, khóe môi khẽ nhếch lên, lòng bàn tay

nắm chặt lại, sau đó đè mạnh xuống một cái.

"Ầm ——"

Bụi

bay lên mù mịt, nền nhà phát ra một tiếng nổ vang trời, tảng đá khổng lồ bị mũi kiếm của đại sư Cố chém tới tạo ra một vết nứt thật lớn.

Hơi thở của người nọ trong không khí đã dần suy yếu rồi, ông ta cũng nên chết sớm đi.

Nụ cười trên khóe môi đại sư Cố dần phai nhạt, nhưng lúc nghĩ đến chuyện

mình mong ước bấy lâu sắp được thực hiện thì không khỏi cười khẽ một

tiếng.

Bụi mù cuồn cuộn dần dần tiêu tan, đại sư Cố ngước nhìn

mấy chục thi thể treo lơ lửng trên nóc phòng dưới đất, đôi mắt ông ta

tràn ngập sự điên cuồng.

Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt đột

nhiên lóe lên trước mắt, dưới bụng truyền tới đau đớn làm ông ta kinh

ngạc cúi đầu, "Tí tách —— tí tách ——" máu tươi nhỏ từng giọt xuống phiến đá bên dưới, rồi nhanh chóng nhập vào bên trong pháp trận “Huyết Khê”,

hòa lẫn cùng những dòng máu tươi khác.

Bụi mù hoàn toàn tản đi, sư phụ một tay cầm kiếm, suy yếu đứng thẳng cách ông ta vài bước.

"Ông ——" Đại sư Cố tức giận nhìn sư phụ, phất ống tay áo lên, trường kiếm

bắn nhanh đâm về phía sư phụ. Sư phụ sớm đã có chuẩn bị, ông nhanh chóng niệm chú, phía trước lập tức vọt ra biểu tượng Đồ Đằng (*) to bằng nửa

người, trong nháy mắt cắn nuốt trường kiếm.

Đại sư Cố nghiến

răng, lúc này miệng vết thương ở bụng đã có khuynh hướng thối rữa. Ông

ta dùng tay đè lại vết thương, miệng lẩm bẩm, ngồi xổm xuống, cất giọng

nói: "Lên ——"

Những rãnh máu lõm xuống trên sàn nhà nhất thời

dâng lên vô số tia sáng, cùng chiếu ứng với nóc phía trên của phòng dưới đất, tạo thành một Đồ Đằng khổng lồ hết sức phức tạp.

"Đáng

chết!" Vốn dĩ ông ta muốn bày trận vào thời điểm thuận lợi nhất rồi cùng nhau đồng quy vu tận, nhưng không ngờ bây giờ ông ta chấp nhận được ăn

cả ngã về không, mang theo nguy hiểm lớn như vậy mà hoàn thành pháp trận này.

Cũng đúng lúc đó, Sở Du nằm ở trong pháp trận dần dần tỉnh lại.

Những chùm sáng chiếu tới khiến thân thể anh càng lúc càng khó chịu, cảm giác giống như bị lửa thiêu cháy lại chiếm giữ thần kinh của anh một lần

nữa. Sở Du hé mắt, từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy; lúc này, anh mới

phát hiện ra mình đang nằm ở chính giữa pháp trận trong căn