XtGem Forum catalog
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323814

Bình chọn: 9.5.00/10/381 lượt.

iên, ông dừng bước lại, đi tới một tảng đá lớn phía trước.

“ Tìm người? Ông điên rồi?Tới nơi này tìm?Nơi này hoang sơn dã lĩnh (vùng núi hoang sơ), lấy đâu ra người?”Người đàn ông lấy ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn chằm chằm sư phụ đi ở phía trước mình.

“ Sao chỉ có một…” Sư phụ ngồi xổm xuống, trong going nói mang theo chút kinh dị cùng sợ hãi….

“ Một cái gì?” Người đàn ông đi lên trước nhìn xem, chỉ thấy một cô gái chừng 20 ngã ở trên tảng đá, trán còn chảy máu, trên tảng đá còn có một vết máu bắt mắt, người lâm vào hôn mê chính là Lưu Na.

Sư phụ nhăn mày móc ra một cái bình nhỏ từ trong tay áo rộng rãi của mình, vẩy một chút bột thuốc ở trên trán Lưu Na. Đợi vết thương trên trán không còn chảy máu nữa, ông lại móc ra một bình nhỏ khác, mở ra, một mùi gay mũi truyền đến, người đàn ông che mũi của mình lại, ghét bỏ lui về phía sau hai bước, ý đồ tránh khỏi mùi khó ngửi này.

Sư phụ đưa miệng bình sứ đến mũi Lưu Na hồi lâu, Lưu Na nhíu mày một cái, sâu kín mở mắt, kinh ngạc nhìn sư phụ tóc trắng phơ trước mắt.

“ Cô là Lưu Na đúng không?” Sư phụ dịu dàng hỏi.

Lưu Na rũ mắt, ngây ngốc nhìn đầu ngón tay mình, bỗng nhiên, tròng mắt đờ đẫn của cô ấy biến đổi, túm lấy ống tay áo sư phụ, khẩn trương mà gấp gáp hỏi: “ Tiểu Ý, tiểu Ý đâu? Ông có thấy cô ấy hay không?!”

“ Na Na, cô tỉnh táo một chút.” Sư phụ đưa tay, ý bảo cô ấy chỉnh đốn suy nghĩ hốt hoảng của mình.

Lưu Na lấy lại bình tĩnh, buông tay túm ống tay áo sư phụ ra, cắn môi dưới không có chút máu nào một lúc, ngẩng đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Nhất định là Đại sư Cố dẫn cô ấy đi, nhanh, chúng ta nhanh đi tìm cô ấy!” Dứt lời, cô lại giùng giằng muốn đứng lên từ trên mặt đất, cố gắng đi tìm Lương Ý.

Sư phụ đưa tay đỡ lấy cô ấy xiêu vẹo chỉ chực đổ, trấn an nói: “ Na Na, tôi là sư phụ của tiểu Bân, lần này xuống núi chính là cố ý tới đây cứu tiểu Ý. Cô đừng có gấp vội, cô mất máu quá nhiều, tạm thời không nên lộn xộn. Cô biết Đại sư CỐ đó mang tiểu Ý đi đâu không?”

Lưu Na suy tư một hồi, đáp: “ Có thể là đại trạch nhà họ Sở.”

“ Đại trạch nhà họ Sở?” Nhưng lúc ông đi vào đại trạch nhà họ Sợ thì tại sao không thấy chút hơi thở của Lương Ý?Mà chỗ duy nhất lưu lại hơi thở của cô cũng chỉ có sườn núi này?Chẳng lẽ ông ta cố ý che giấu sao?Vậy tại sao không che giấu hơi thở ở đây luôn? Hoàn toàn không hợp logic, hay là nói…

Đây là kế điệu hổ ly sơn?!“ Chúng ta nhanh đi tìm cô ấy!”Lúc này tâm tình Lưu Na không yên ổn, rất sợ Lương ý sẽ bị giết hại.

Sư phụ cũng đang có ý đó, nhưng lúc ánh mắt ông chuyển dời đến trên người Lưu Na thì nhìn thấy gương mặt cô ấy tái nhợt.“ Na Na, cô ở lại. Chúng tôi đi là được rồi.”

“ Cái gì? Không, tôi cũng muốn đi!” Lưu Na không thuận theo.

Sư phụ lắc đầu một cái, “ hiện tại thân thể của cô quá yếu, nếu cô đi, không chỉ không giúp được gì, còn có thể liên lụy chúng tôi, cho nên, cô ở lại!”

“ Chúng tôi cái gì? Tôi cho ông biết, lão già, tôi tuyệt đối không đi theo ông.” Quái vậy kia bộc phát ở sở trạch, đánh chết anh ta cũng không đi vào.

“ Cậu không đi cũng có thể.” Sư phụ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Người đàn ông nhíu mày, quay đầu, không nhịn được bĩu môi.

Nụ cười của sư phụ sâu hơn, “ Vậy thì chết chỗ này đi!”

“ Cái gì?” Người đàn ông không thể tin quay đầu lại, không thể tin được ông lại uy hiếp mình.

“ Cậu cũng biết bãn lãnh của tôi, muốn giết cậu đối với tôi mà nói là một chuyện dễ như trở bàn tay.” Sư phụ dù bận vẫn ung dung vuốt vuốt râu mép của mình.

Người đàn ông phẫn hận nheo mắt, ác thanh ác khí * nói: “ Tôi biết rồi.”

*giọng hung ác.

Sư phụ hài lòng cười một tiếng, “ Na Na, cô ở lại chờ tôi.”

Lưu Na suy tư một hồi, mới chậm rãi gật đầu một cái, cô ấy biết bây giờ mình thực sự không giúp được gì, còn có thể liên lụy người khác, cho nên chỉ có thể ở lại đây chờ đợi tin tức.

“ Cầu xin ông nhất định phải cứu tiểu Ý trở về!” Cô ấy chứa đựng lệ nghẹn ngào cầu xin.

Sư phụ nặng nề gật gật đầu.

“ Cám ơn!” Lưu Na nén lệ, hé miệng mà cười cười.

"Lão già, có cần thiết không?", người đàn ông đi theo sau lưng ông dừng bước lại, trầm giọng hỏi.

Sư phụ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh ta: "Con bé là em gái của đồ đệ của tôi. Nếu như có thể, tôi tình nguyện dùng tính mạng của tôi để đổi mạng của con bé về."

Người đàn ông cười giễu cợt, "Ông là kẻ ngu à? Tại sao dùng mạng của mình đổi mạng của người khác. Trên thế giới này không có bất kỳ kẻ nào đáng giá để dùng mạng của mình đi trao đổi mạng của người khác. Ông làm vậy thật là buồn cười."

Sư phụ không nói, chỉ hé miệng mà cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

Người đàn ông thấy thế, nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ tiếp tục đi theo ông.

Đi gần 20 phút, bọn họ nhanh chóng trở lại đại trạch nhà họ Sở, sư phụ đột nhiên ngừng lại bước chân, người đàn ông nghi ngờ nói: "Sao vậy? Ông không muốn đi vào sao?"

"Mùi máu tươi." Ánh mắt sư phụ rơi vào nơi nào đó trên đất trống.

Người đàn ông nghe vậy, cẩn thận hít hà, trong không khí quả thật có mùi máu tươi nhàn nhạt, mặc dù đã rất nhạt, nhưng bởi vì thói quen nghề nghiệp của anh ta, anh ta rất quen t