Old school Easter eggs.
Mị Tình

Mị Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324263

Bình chọn: 9.5.00/10/426 lượt.

thoại đi.”

“À… Xin lỗi, đại tiểu thư, lão gia nói không muốn, không muốn nhận điện thoại, ông ấy đang ở cùng nhị…” (Lâm Cẩm Sắt là đại tiểu thư, còn nhị

tiểu thư chính là Lâm Lan)

Còn chưa nói xong, điện thoại bị ngắt đi.

Bàn tay khẽ nắm lại, đầu ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.

Một lúc lâu sau, cô không rên một tiếng xoay người xuống giường, đi

giày, mặc áo lông thật dày, đeo găng tay và chiếc mũ lông dê, đẩy ra cửa phòng rồi đi ra ngoài.

Cơn gió lạnh như băng nhanh chóng thổi tới.

Cô siết chặt áo, dựng cổ áo lên cao, đôi mắt đẹp nhíu lại nhìn về phía

thiên không, tầng mây âm u rất thấp, làm cho người ta thở không nổi.

Từng bông tuyết trắng thanh khiết rơi xuống, phiêu du tung bay giống như hoa anh đào mùa xuân.

Tuyết rơi. Tuyết rất dày.

Đây là khi Lâm Cẩm Sắt vào đại học D được một năm, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết dày như vậy.

Xuống cầu thang, trải qua một đêm, tuyết đã tích thành một lớp rất dày, giày cao gót giẫm vào lớp tuyết mềm mại đó liền bị chìm xuống.

Một vài bông tuyết thỉnh thoảng không nghe lời chui vào trong áo, nháy

mắt bị cơ thể ấm áp hòa tan thành bọt nước lạnh lẽo, một trận khí lạnh

từ da thịt lạnh đến đáy lòng.

Nhưng từ khóe môi cô lại từ từ gợi lên nụ cười so với bông tuyết còn xinh đẹp hơn, lấp lánh hơn

cả dạ minh châu, mọi người đi qua đều nhịn không được quay đầu nhìn lại, người đẹp như thế, nhất định khiến cho mùa đông ở trường đại học thêm

ấm áp và tươi sáng .

Lâm Cẩm Sắt chỉ đơn giản là không nhận ra chính mình đã trở thành một hình ảnh đẹp của khuôn viên nhà

trường, chi là áo khoác dày, không coi ai ra gì cúi đầu đi tiếp, mũ lông dê màu đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh như một thác nước đổ xuống.

Ha ha, có ai giống cô không, thời tiết thế này mà đi giày cao gót?

Con đường về trường rất dài, những cây cao bên đường đã sớm trụi hết lá, chỉ còn thân cây cô đơn nhìn lên trời cao.

Vì tránh lún xuống lớp tuyết phía dưới, bước đi của cô nhẹ nhàng, mái

tóc đen nhánh theo gió thổi tung, nhìn xa, cô giống như một tiểu tinh

linh trong tuyết.

Khi Hứa Thuyền từ trong giảng đường đi ra, thứ đập vào mắt chính là một màu đỏ hồng.

Trong thế giới chỉ có màu tuyết trắng này, màu đỏ kia chiếm tất cả sự

chú ý của mọi người, giống như ngọn lửa đốt đi màn tuyết trắng ấy.

Anh say mê, con mắt đuổi theo hình ảnh mảnh mai phía trước, không chớp mắt.

Bông tuyết bay lả tả xuống.

Lâm Cẩm Sắt giống như không biết mệt mỏi đi hết con đường phủ đầy tuyết ấy, hồn nhiên không biết phía sau có một tầm mắt đang gắt gao khóa cô

lại.

Lạnh.

Cô căn bản không có cách

khống chế loại hàn khí lạnh đến xương tủy này, toàn thân run run , hai

hàm răng cũng lập cập đánh vào nhau.

Đúng lúc này, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể nhanh chóng lún xuống

Dường như có thể nghe được tiếng gió vù vù bên tai.

Bị lún xuống rồi .

Khi ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, cô đã bị ngã rồi.

“À… xin lỗi, đại tiểu thư, lão gia nói không muốn, không muốn nhận điện thoại, ông đang ở cùng nhị…”



Thân cây trụi lủi không chịu được sức nặng của tuyết, một trận gió bắc thổi qua, bông tuyết liền thi nhau rơi xuống.

Lúc đó…

“Cô ổn chứ?” Một giọng nói ấm áp đến tận đáy lòng vang lên trên đỉnh đầu cô.

Cô ngồi trên tuyết, chậm rãi ngẩng đầu.

Tất cả đều là màu trắng xoá , giống như tuyệt vọng không kết thúc,

thanh niên kia cứ như vậy đứng ở trên màn tuyết, mỉm cười ấm áp với cô.

Khuôn mặt như tranh vẽ, tươi cười ôn nhuận như ánh nắng mùa đông.

Lâm Cẩm Sắt giật mình cảm thấy, nụ cười của anh, khiến cho mùa xuân về đây chỉ trong một khắc.

Cô cứ như vậy kinh ngạc nhìn anh, thật lâu sau, mãi cho đến khi đôi mắt bị sương mù lượn lờ chậm rãi bao phủ, cô thấp giọng nói, giọng nói dị

thường khàn khàn thô ráp, mang theo tiếng khóc,

“… Giày cao gót của tôi hỏng rồi…” “Lâm tiểu thư.”

Một giọng nói lạnh lùng và cứng ngắc

gọi suy nghĩ của cô trở về, cô lấy lại tinh thần, cánh cửa xe đã được mở ra, cô chỉnh lại váy, bước xuống.

Đi vào nơi làm việc cô lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, còn chưa tới 8h, còn 1h nữa mới

đến giờ đi làm bình thường, một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, cô đã xoay bước đi tới nhà ăn ở lầu hai.

Trước khi làm việc, cô cần một bữa sáng đơn giản mà dinh dưỡng.

Tuy nói chất lượng giấc ngủ tối hôm qua rất tốt, nhưng không hiểu vì

sao, gần đây cô cảm thấy rất mệt mỏi, từ cơ thể đến trái tim đều cảm

thấy mệt, thậm chí có khi đứng trên toà án biện hộ cho đương sự của

mình, lại sinh ra một loại cảm giác chán ghét tới cực điểm đến nỗi muốn

chạy trốn.

Có phải con người đến tuổi này sẽ giống như cô vậy không?

Cô nghĩ như vậy khi đang xếp hàng lấy bữa sáng , phía sau truyền đến một đoạn đối thoại thu hút chú ý của cô ——

“Haiz, cô nghe nói chưa, lão tổng công ty mình sắp đổi đấy.”

“Biết rồi , nghe nói là đại soái ca siêu cấp đẹp trai, lạnh lùng… Không giống lão tổng bây giờ, đầu hói bụng phệ, tôi còn thấy thương cho mắt

mình mỗi khi gặp phải hắn nữa…”

“Đúng vậy, không biết tôi có phúc được lão tổng mới coi trọng không nữa…”

Sau đó l