iện bên trong thật lớn đến mức không thể tin nổi, hơn nữa rất sạch sẽ, rất chỉnh tề.
Không cần phải nói, nhất định là bởi vì chủ tử quản rất nghiêm, cho nên bọn hạ nhân cũng không dám lười biếng, nên đem cả khu hoa viên tráng lệ này quét tước sạch sẽ đến mức có thể thấy lấp lánh.
"Chết thật rồi, ta nhất định bận rộn đến chết mất." Nàng tự lẩm bẩm.
Nàng vốn là muốn vào rồi tìm người để hỏi, lại phát hiện bên trong cũng không có người.
Thật kỳ quái ác!
Có thể họ ở phía sau hay không?
Nàng lại đi vào bên trong, rốt cục phát hiện có người, nhưng mà đối phương giống như đang chạy trối chết.
"Xin hỏi......"
"Ta không rảnh." Đối phương vội vã bỏ lại một câu, liền lướt nhanh qua bên người Song Hỷ.
"Ác! Cám ơn." Song Hỷ nhỏ giọng trả lời, tin rằng đối phương nhất định không hề nghe được.
Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, sau đó dường như nghe thấy có thanh âm truyền đến, nàng từ từ chuyển bước, hướng nguồn gốc thanh âm đi tới.
Có thanh âm thì nhất định có người.
Quả nhiên, nàng phát hiện có một đám người đang co cụm lại với nhau, hình như là nghe người nào đó đang nổi giận.
Khi Song Hỷ len vào trong đám người, nghe được rõ ràng thanh âm, thì ra là đại chủ tử ở Mai vương phủ đang nổi giận.
Sáng sớm đã tức giận, nổi giận là chuyện rất không khỏe mạnh, vị Đại thiếu gia này thật là không hiểu được đạo dưỡng sinh nha!
"Ai cho phép ngươi chạm đến đồ vật trong phòng này? Các người không biết ta có quy định không thể chạm đến bất cứ thứ gì của ta hay sao?" Mai Đan Thanh thật sắp nổi điên, hắn thật vất vả viết ra được khúc nhạc kia, lại bị nữ nhân ngu ngốc kia làm thành giấy vụn thiêu hủy!
"Vương gia, xin tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết......"
A! Thật đáng thương cho tiểu cô nương! Thoạt nhìn chắc mới mười ba, mười bốn tuổi, hơn nữa số khổ bị người nhà bán làm nha hoàn, làm gì có cách nào đọc sách biết chữ? Song Hỷ suy nghĩ đầy cảm thông.
Nhìn thấy những người khác đầu cũng cúi thật thấp, dáng vẻ rất muốn bước lên nói đỡ vài lời nhưng không ai có đủ dũng khí, Song Hỷ cũng rất muốn giúp một tay, nhưng thấy nam nhân trước mắt này dường như đang giận như điên, rất muốn tìm người nào đó chém thành tám khúc……
Đầu nàng không đủ cứng để đối chọi với hắn ta
Cho nên lẫn trong đám người, Song Hỷ cũng học người ta cúi đầu thật thấp.
Nàng rất nghiêm túc cúi đầu, đột nhiên, nàng cảm giác được không khí bên cạnh có chút khác thường, tương đối mới mẻ, rộng rãi, nàng hướng bên phải liếc trộm một cái, chỉ thấy được người bên phải cách nàng tới mấy bước.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng lại len lén nhìn qua bên trái, tình hình cũng giống như thế!
Thật kỳ quái nha!
Nàng đang âm thầm buồn bực, ánh mắt đã thấy mặt đất dưới chân mình xuất hiện một đôi giày màu xanh xinh đẹp, phía trên còn thêu Phượng Hoàng.
Mang loại giày cao quý này, sợ rằng chỉ có một người......
"Nàng rốt cục chịu tới rồi!"
Không thể nào? Nàng đã hòa lẫn rất tốt với quần chúng xung quanh mà, sao Đại thiếu gia này có thể nhìn một cái đã tìm ra nàng? Thật là khủng khiếp!
Song Hỷ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân xinh đẹp trước mắt khẽ cười một tiếng, "Xin chào!"
"Chào cái gì?" Mặt hắn lạnh như băng gầm nhẹ, rõ ràng dáng vẻ tâm tình không được tốt lắm.
"A!" Nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu, hi vọng bộ dáng ôn thuần này của mình sẽ làm hắn bớt giận một ít.
"Nàng phân xử thử xem, ta xử phạt nàng ấy như vậy, có phải đáng tội nàng ấy hay không?"
"Chuyện gì?" Nàng mặc dù vừa mới tới hiện trường, nhưng vẫn rất cố gắng thử tìm hiểu mọi chuyện.
"Ta đã thông báo, đồ của ta không thể lộn xộn, nhất là những thứ mà tự tay ta viết. Vậy mà tên ngu ngốc này cư nhiên đem bài hát hay nhất mà ta mới sáng tác đốt sạch, nàng có biết cho dù đem ả ngu ngốc này đốt thành tro cũng không thể thường nổi cho ta hay không?"
Nam nhân này thật hung dữ quá, sao lúc trước nàng có thể cho rằng hắn ta có dáng dấp giống nữ nhân thì nhất định cũng sẽ rất ôn nhu, nói chuyện nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ. Thì ra chẳng qua là bề ngoài hắn giống như ôn nhu mà thôi, bên trong vẫn là một gã nam nhân tự cao tự đại, cho mình là đúng. Song Hỷ lẳng lặng tự nhủ trong lòng mình, ngàn vạn lần không nên chọc giận người nam nhân trước mắt này.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì mình thiếu hắn một trăm vạn lượng, không thể đắc tội với chủ nợ.
Nhưng khi nàng nhìn thấy tiểu cô nương quỳ gối bên kia, lòng bàn tay đã sưng đỏ, nhất định vừa mới bị đánh. Mặc dù không phải thuộc loại dùng roi tàn nhẫn quất thẳng toàn thân, giống như những nhà có tiền khác dùng cách dã man đó để giáo huấn thuộc hạ phạm sai lầm, có đôi khi còn có thể đánh chết cả mạng người đấy!
Đây là những vụ án nho nhỏ mà cha nàng thân là Huyện thái gia thường vẫn xử, nàng vẫn cảm thấy những nha hoàn hoặc gia đinh đó thật đáng thương.
Cho nên nhà bọn họ không nuôi nha hoàn, chỉ có một A Canh ca tạm thời đến giúp một tay, phụ nàng mang những đồ dùng nặng nề, những chuyện khác trong nhà đều do một mình nàng làm.
Dù sao khi cha nàng vẫn chưa thi đậu chức Huyện thái gia, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một tay nàng xử lý.
"Nếu như là vật