
từ trên xuống dưới hồi lâu, chuyển sang nhìn Vương Hoằng cười nói: “Thất lang, cầm kĩ của phụ nhân
này của huynh thật giỏi, đúng là thành thạo.”
Chậm rãi, tiếng đàn yên tĩnh.
Trần Dung ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Dũ Chí, mỉm cười nói: “Công
sai rồi, thiếp họ Trần, tên Dung, khi người gọi ta, nên gọi là Trần thị A Dung.”
Lời của nàng là chỉ trích câu “phụ nhân này của huynh” dùng từ không ổn.
Dũ Chí bị nàng trừng mắt một cái, ánh mắt liếc về phía Vương Hoằng, sau
khi làm mặt quỷ với chàng thì nói với vẻ coi thường: “Vương Thất lang,
huynh cũng quá kém cỏi rồi.”
Hắn chậc chậc hai tiếng, hừ một tiếng: “Mất thời gian quá, người kia của nhà ta, ta chỉ mất một tháng thôi.”
Đối mặt với sự coi thường của hắn, Vương Hoằng cười nhẹ, chàng quay đầu,
lẳng lặng nhìn về phía Trần Dung. Nhìn thấy nàng cúi đầu, tóc dài theo
gió khẽ bay, ánh mắt chàng không khỏi trở nên nặng nề.
Một hồi lâu, chàng nhẹ nhàng nói: “Người với người, vốn bất đồng.”
Lời này vừa thốt ra, Dũ Chí ngồi ở trong xe ngựa một bên cười to, một bên
hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời liếc mắt khinh thường nhìn Vương
Hoằng.
Vương Hoằng thấy thế, mỉm cười, ánh mắt cố ý vô tình lại liếc về phía Trần Dung.
Trần Dung còn đang đánh đàn, trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn hoa lệ lộ ra tang thương kia lại thản nhiên vang lên.
Theo tiếng đàn vừa truyền ra, dần dần, tiếng ồn ào náo động, tiếng nghị luận đều dừng lại. Nơi này đều là hành gia lý thủ (người trong nghề), tiếng
đàn của Trần Dung vang lên, bọn họ cũng giống như Dũ Chí đã phát hiện
chỗ bất phàm.
Mọi người ở đây nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn kia lại ngừng lại.
Hóa ra, Trần Dung đột nhiên cảm thấy mất hứng nên đẩy cầm ra, một lần nữa ngồi yên trong xe ngựa, nhìn ngắm bên ngoài.
Nàng ngắm nhìn xung quanh, phía sau nàng, Vương Hoằng và Dũ Chí nói chuyện
với nhau, từng câu một lại truyền đến. Dũ Chí liếc nhìn Trần Dung, dựa
sát vào Vương Hoằng, hạ giọng hỏi: “Huynh đã làm chuyện gì vậy? Sao lại
khiến phụ nhân này ngay cả sống cũng không muốn nữa thế?”
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Vương Hoằng khẽ nhếch, chậm rãi cười khổ.
Sau đó, chàng liếc về phía Dũ Chí.
Đối diện với ánh mắt của chàng, Dũ Chí vội vàng cười ha hả, thấp giọng nói: “Cứ coi như ta chưa từng hỏi.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn tò mò, nhìn Trần Dung mặc quần áo thường phục màu trắng, lại nhìn Vương Thất lang, hắn
than thở: “Ngay cả quần áo đều mặc giống nhau …… Đến Kiến Khang, chỉ sợ
đám tiểu nhi nữ đều sẽ bắt chước các ngươi, mặc xiêm y màu sắc giống vậy mất thôi.”
Lúc này đây, lời của hắn vừa dứt, Trần Dung vươn người, hướng ra phía sau gọi: “Ẩu!”
Cho dù khắp nơi ồn ào, Bình ẩu vẫn nghe thấy giọng của nữ lang nhà mình,
lập tức bà ló đầu ra, tươi cười rạng rỡ đáp: “Nữ lang.” Trên mặt bà tràn ngập vui thích, ngày hôm qua bị tuyên ngôn của Trần Dung khiến cho sợ
tới mức một đêm không ngủ, cuối cùng giờ cũng đã yên lòng.
Trần Dung thấy bà đáp ứng, vươn tay huých vào cửa xe. Thân mình nàng di chuyển, cánh tay lại bị kéo căng.
Tiếp theo, phía sau nàng truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng, cùng
với hơi thở ấm áp chàng phun ra bên tai nàng: “Khanh khanh, ngựa đi rất
nhanh, cứ thế nhảy xuống sẽ làm nàng bị thương.”
Trần Dung chậm
rãi quay đầu, thản nhiên cười tà nghễ nhìn chàng, đáp: “Lang quân, chàng quá lo lắng rồi.” Hiện tại nàng cũng không còn muốn chết nữa. Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười to, Dũ Chí oa oa kêu
lên: “Thất lang à Thất lang, làm gì mà khẩn trương đến vậy?”
Trong tiếng cuồng tiếu của hắn, Vương Hoằng quay đầu liếc nhìn một cái. Một
cái liếc mắt này, tiếng cười của Dũ Chí lập tức im bặt, có điều trong
hầu kết thỉnh thoảng truyền ra một vài âm thanh cổ quái, dường như đang
nhịn cười vô cùng vất vả.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Bình ẩu: “Nữ lang?”
Trần Dung nghe thấy, thi lễ với Vương Hoằng, nói: “Xin báo với xa phu, A Dung xuống xe.”
Nàng mỉm cười, khẽ khàng thi lễ, nhưng đợi một hồi lâu, cũng không thấy Vương Hoằng trả lời, không khỏi ngẩng đầu nhìn chàng.
Vừa nhìn, nàng đối diện với Vương hoằng giơ chén rượu, mặt mày bình thản,
khóe miệng mỉm cười đang rất tự tại, nhìn bộ dáng này của chàng dường
như không nghe thấy thỉnh cầu của nàng vậy?
Trần Dung kinh ngạc
hết sức, liếc mắt nhìn Dũ Chí đang nhịn cười đến mức cơ trên mặt vặn
vẹo, lập tức nàng trừng mắt nhìn, thản nhiên cười, im lặng ngồi trở lại
tháp, không đề cập tới việc rời đi nữa.
Cứ như vậy, Vương Hoằng
lẳng lặng uống rượu của mình, Trần Dung nghiêng đầu xuyên qua rèm xe
ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Dũ Chí thì nhìn người này rồi nhìn người kia, trong hầu kết có tiếng lục khục không ngừng truyền đến.
Bên ngoài, Bình ẩu gọi hai lần, thấy Trần Dung không trả lời liền lùi đầu về.
Mà đoàn xe vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu, Dũ Chí đã rời đi, cát bụi ập tới gần.
Đây là một hộ vệ Vương gia đi dò đường, hắn đến gần xe ngựa, thấp giọng
bẩm: “Lang quân, Nhiễm tướng quân đang chạy về phía này.”
Nhiễm Mẫn?
Trần Dung ngẩng đầu lên.
V