Insane
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325294

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.


Bất tri bất giác, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, mấy người Vương Hoằng lại nhắm lại hai mắt, lẳng lặng lắng nghe.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đàn như suối chảy dần dần phiêu tán, dần dần chuyển thành hư vô.

Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lúc nàng ngẩng đầu, một tia nắng nghịch ngợm chiếu lên gương mặt trắng nõn

như ngọc của nàng. Sóng mắt nàng vừa chuyển, đôi mắt đen láy như bầu

trời đêm, sâu đậm tĩnh lặng nhìn về phía Vương Hoằng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Dung có chút ngượng ngùng, cũng có chút vui mừng tươi cười với chàng,

sau đó, nàng rủ hai mắt, từ từ nói: “Gặp lại quân tử, không khỏi vui

mừng.”

Nói xong tám chữ này, nàng liền kéo rèm xe xuống. Trong xe

ngựa truyền đến giọng nói đè thấp, êm tai dặn dò, Thượng tẩu đánh xe

ngựa, một lần nữa quay trở về.

Trong tiếng khe khẽ nói nhỏ, xe ngựa của Trần Dung lại quay về giữa đội ngũ.

Mà lúc này, cho dù là đệ tử Vương thị, hay là người Dũ thị, đều nhìn về

phía Trần thị. Cũng mặc kệ bọn họ nhìn ngó như thế nào, rèm xe kia vẫn

không được vén lên.

Cũng không biết qua bao lâu, một nữ lang Vương thị cả kinh kêu lên: “A Dung này, khi nào thì học được cầm kỹ bực này?”

Mọi người ngẩn ra.

Vương Ngũ lang cũng phục hồi tinh thần từ trong vẻ si ngốc, hắn nhíu mày, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”

Vương thị Thất nữ lạnh lùng hừ một tiếng, bật cười nói: “Tiếng đàn của Trần

thị A Dung quả thật êm tai. Đáng tiếc, cũng chỉ là thứ nữ trong chi tộc

thôi.”

Giọng nói của nàng ta không nhỏ.

Tiếng nói vừa dứt, đã có

vài người ở đó gật đầu đồng ý. Ánh mắt chúng thiếu niên đang si ngốc lại trở nên thanh tỉnh, bất tri bất giác, trong vẻ ngạo nghễ mang theo thần sắc khinh thường lại xuất hiện trên mặt bọn họ — cầm kĩ bất phàm thì

như thế nào? Diện mạo xuất sắc thì đã sao? Một người xuất thân là thứ nữ trong chi tộc thì nàng vĩnh viễn đều thấp hơn bọn họ một bậc. Người như thế, không đáng trở thành mỹ nhân khuynh đảo nhất chúng.

Chúng đệ tử phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung nhanh chóng thu trở về.

Lúc này, một cô nương họ Dũ vội vàng kêu lên: “A? Hoằng lang ở đâu rồi?”

Vương Hoằng?

Chúng nữ đồng thời quay đầu tìm kiếm, tìm tới tìm đi, các nàng phát hiện hai

danh sĩ Vương Hoằng và Dũ thị đã sớm ngồi trở lại trong xe ngựa. Các

nàng có thể nhìn thấy, chỉ là một tấm rèm xe rung rung. Ngoài xe ngựa, cho dù là Bình ẩu hay là Thượng tẩu đều trợn mắt há hốc

mồm, cũng không biết qua bao lâu, Bình ẩu mới hé miệng hỏi: “Nữ lang,

khi nào thì người học được cầm kỹ giỏi như thế?”

Trần Dung trầm mặc.

Sau đó, Trần Dung thấp giọng nói: “Ta học được ở trong mộng.”

Không đợi bọn họ tỉnh lại, giọng Trần Dung trầm xuống, ra mệnh lệnh: “Việc

này không thể nói ra ngoài, về sau nếu có ai hỏi, các ngươi cứ nói sau

khi phụ huynh rời đi ta đã bắt đầu học cầm.”

Bình ẩu và Thượng tẩu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Cả đời bọn họ đều ở trong Trần phủ nho nhỏ, trong Bình thành nho nhỏ, cũng không hiểu biết nhiều. Trần Dung nói nàng học được ở trong mộng, tuy

rằng bọn họ không thể nào tin, nhưng cũng không thể nghĩ ra được lý do

khác.

Một lát sau, giọng nói của Thượng tẩu truyền đến: “Vâng, nữ lang cứ việc yên tâm.” Bên cạnh, đám người Bình ẩu cũng đáp ứng.

Trong suy nghĩ đơn giản của bọn họ, giờ phút này, nếu không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, hiện tại nữ lang làm việc tựa như có thần linh trợ giúp, có

lẽ cầm kĩ thật sự đúng là nàng đã học được ở trong mộng.

Trong xe ngựa, Trần Dung gật đầu, dặn dò: “Nếu có người tìm ta, cứ nói ta ngủ rồi.”

“Vâng.”

Lúc này, đoàn xe lại lên đường.

Sau khi hai đoàn xe hội hợp, toàn bộ đội ngũ thẳng tiến đi được mười dặm.

Vó ngựa đạp đất, cát bụi nổi lên cuồn cuộn, đi ở giữa cũng không nhìn

thấy trước sau.

Sau khi Trần Dung gảy ra một khúc kia, vẫn im lặng

ngồi trong xe ngựa, không lộ diện lần nữa. Trong lúc đó, Vương Ngũ lang

phái người tìm nàng, đều bị Thượng tẩu và Bình ẩu đuổi khéo.

Trước

đó, các cô nương Vương thị cùng Dũ thị đang nghẹn tức giận đố kỵ chuẩn

bị đánh giá Trần Dung một phen, cho dù cầm kĩ không bằng nàng, cũng có

thể hơn nàng ở một phương diện khác? Cho dù không thể so sánh nổi, cũng

có thể buộc nàng lần lượt biểu lộ cầm kỹ thi họa? Chỉ cần nàng xuất

hiện, bọn họ sẽ có cách để tranh cao thấp.

Nhưng các nàng ta thật không ngờ, Trần Dung lại nghỉ ngơi, không lộ mặt nữa.

Lúc này, đoàn xe đang tiến lên đột nhiên bị chững lại.

Trần Dung vén rèm xe, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thượng tẩu trả lời: “Ta đi nhìn xem.”

Sau hai khắc, Thượng tẩu đã trở lại, lão ngồi xuống vị trí xa phu, bẩm báo

với Trần Dung: “Gặp gỡ một nhánh của Tôn thị, dường như Tôn thị gặp phải đạo phỉ, người lớn đều đã chết, chỉ có một tiểu lang quân cùng gia phó

trốn thoát được.”

Giọng nói của Thượng tẩu vừa vang lên, phía trước

trở nên ồn ào náo động. Ngay sau đó, một chiếc xe ngựa phong trần mệt

mỏi điều khiển đi về phía bọn họ.

Trong xe ngựa kia có thể thấy được

vốn rất xa hoa. Có điều ở giờ khắc này, trên xe ngựa gỗ kim đó có dấu

vết đao kiếm ở khắp nơi.

Ngồi ở vị trí xa phu, là một thiếu niên 15