
tiếng, nói với Thượng tẩu: “Tẩu, đi chậm lại.”
“Vâng.”
Khi xe ngựa của nàng dừng lại, tiếng thầm oán phía trước vẫn còn truyền
đến: “Cũng không biết phụ thân nghĩ như thế nào, theo ta thấy, Trần Dung này chỉ xứng làm thiếp thất của Ngũ ca thôi. Cưới nàng ta làm thê tử,
hừ, nàng ta xứng sao?”
Mấy chữ cuối cùng thốt ra, hai tròng mắt của
Trần Dung càng thêm đen láy, tựa như bầu trời đêm, đồng thời hiện lên
sát ý lạnh lẽo.
Có điều chỉ trong chớp mắt, nàng liền che giấu cảm xúc này, nàng quát nhỏ: “Không nên đi, chúng ta quay xe lại thôi.”
Thượng tẩu là phó dịch trung thành, lời nói của Vương thị Thất nữ, lão nghe mà còn cảm thấy khó chịu hơn Trần Dung. Lập tức lão gật đầu thật mạnh,
điều khiển xe ngựa quyết đoán lui xuống.
Vương Ngũ lang đang thấp
giọng trả lời vài câu, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy xe ngựa của
Trần Dung quay lại, hắn vội vàng lớn tiếng kêu gọi: “A Dung, A Dung, tại sao lui về vậy?”
Trần Dung không hề trả lời.
Vương Ngũ lang nhíu
mày, hắn vừa mới chuẩn bị đuổi theo, một thiếu niên ở bên cạnh kêu lên:
“Ngũ ca, đừng đuổi theo. Huynh không thể quá dung túng nàng ta được.”
Vương Ngũ lang suy nghĩ một lát, chậm rãi vươn tay, ý bảo xe ngựa dừng lại.
Trần Dung vừa mới quay về giữa đoàn xe, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười đùa ồn ào.
Nàng vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài.
Không đợi nàng nhìn cho kỹ, Thượng tẩu đang híp mắt nhìn về phía trước liền
lớn tiếng kêu lên: “Nữ lang, là đoàn xe của Vương gia Thất lang! Không
ngờ chúng ta có thể gặp được ngài ấy ở đây!”
Trong giọng nói của Thượng tẩu hàm chứa mừng rỡ tột độ.
Vương gia Thất lang?
Trước mắt Trần Dung không khỏi hiện lên bóng dáng thiếu niên mĩ nam kia. Nàng vén rèm xe lên, nghiêng đầu xem xét.
Xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, là một đội ngũ rất lớn, trận thế đội ngũ
kia không hề thua kém so với đội ngũ nàng gia nhập này. Theo cờ xí tung
bay nhìn lại, có thể thấy trong đội ngũ ngoại trừ Vương thị Thất lang
Vương Hoằng ra, còn có Dũ thị.
Trách không được Thượng tẩu vui mừng như vậy, hai đội ngũ lớn như thế hội họp, bọn họ sẽ vô cùng an toàn!
Trần Dung nhìn chằm chằm cát bụi bốc lên cao phía trước, nói: “Thượng tẩu, chúng ta tiến lên đi.”
“Vâng.”
Lúc này, không có bất luận kẻ nào chú ý tới Trần Dung đi đến. Mọi đệ tử
Vương thị đều như ong vỡ tổ ùa lên. Chỉ chốc lát, giữa hai đoàn xe xuất
hiện chừng năm sáu đội ngũ có mười người, mà đội ngũ này, mỗi người đều
mặc y phục chỉnh tề, khuôn mặt thanh tú.
Trong người này, ngoài hai
mươi mấy đệ tử Vương thị ra, còn hai mươi mấy người khác thì Trần Dung
đều chưa từng gặp qua, nghĩ đến hẳn là đệ tử Dũ thị.
Những người này
tạo thành một vòng tròn, trong lúc nói chuyện cười đùa, vây hai người ở
lại trong đó. Trần Dung chỉ liếc mắt một cái, liền thấy được giữa đám
người, Vương thị Thất Lang Vương Hoằng như hạc trong bầy gà, tựa như
thần tiên.
Ở bên cạnh Vương Hoằng, có một nam tử khí khái bất phàm
khác, có điều cách khá xa, tầm mắt lại bị ngăn cản, Trần Dung không thấy rõ dung mạo của nam tử kia.
Đang lúc Trần Dung đánh giá bọn họ, bên
cạnh người nàng truyền đến một tiếng cảm khái: “Nghe nói khi đệ tử Lang
gia Vương gia tụ tập cùng một chỗ, ai cũng sẽ thở dài nói: Người người
như châu như ngọc. Hiện tại ta nhìn thấy đám thiếu niên đệ tử này, không biết tại sao, lại có cảm giác tự hình tàm uế (tự cảm thấy bản thân xấu
xa mà hổ thẹn).
Người nói chuyện kia là văn sĩ trung niên thường
xuyên bồi ở bên cạnh Vương Trác, tuy rằng xuất thân của hắn là kẻ sĩ,
nhưng dòng họ lại là hạ phẩm trong sĩ tộc. Hắn nói xong, quay đầu nhìn
về phía Trần Dung trong xe ngựa, thở dài: “Lời cảm khái này của ta, chỉ
sợ chỉ có mình nữ nhân như nữ lang mới có thể hiểu được.”
Tuy rằng
dòng họ của Trần Dung tôn quý chi cực, nhưng phụ thân của nàng là con vợ kế của một phân nhánh trong tộc, bản thân nàng lại là thứ nữ, cũng có
thể nói là nhân vật hạ phẩm trong sĩ tộc, bởi vậy văn sĩ trung niên này
mới nói như vậy.
Trần Dung không trả lời.
Có điều khi nàng nhìn về phía đệ tử Dũ thị và Vương thị, ánh mắt vô cùng trong suốt, căn bản
không hề cảm thấy tự hình tàm uế. Văn sĩ trung niên tinh tế đánh giá
nàng sau một lúc, đột nhiên nói: “Dung mạo kiến thức của nữ lang đều
vượt qua người thường, trách không được không có sự cảm khái này giống
ta.” Dừng một chút, hắn nhịn không được vẫn bổ sung một câu: “Nhưng mà,
xuất thân vẫn rất thấp kém.” Trần Dung không trả lời, nàng biết, xuất thân của mình quả thật rất thấp kém.
Có điều, vấn đề này thì có gì quan trọng? Ta đã được sống lại một lần nữa! Trần Dung nắm tay thành quyền, nói với Thượng tẩu: “Tẩu, tiến lên phía
trước một chút.”
Đi lên trước, đó là xen lẫn vào đám thiếu niên cô nương này.
Khi xe ngựa của Trần Dung đến gần, vài thiếu niên quay đầu nhìn về phía
nàng. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt bọn họ đều trở nên ngẩn ngơ, si
ngốc.
Bộ dạng của Trần Dung vốn tinh xảo minh diễm. Sau khi trọng
sinh, trong vẻ ngây ngô xinh đẹp có thêm một phần thành thục, đây là sự
thành thục diễm lệ của một thiếu phụ, lại