
lang nhà ngươi biết, giả bệnh
cũng vô dụng, ca ca ta đến đây, nàng có thể nào không tự mình nghênh
đón?”
Nghe thấy từng câu hỏi khí thế bức người, Trần Dung nói
với Bình ẩu đứng ngoài cửa đang chuẩn bị hướng nàng bẩm báo: “Ẩu, vậy
ngươi mời bọn họ vào, ta ngồi phía sau bình phong trả lời bọn họ.”
“Vâng.”
Bình ẩu vội vàng đưa đến một bình phong cao tầm hai trượng che chắn ở trước giường của Trần Dung.
Trong tiếng bước chân, Trần Thiến hì hì cười nói: “Y, hay là thật sự là bị bệnh?”
Lúc này, một giọng nữ ôn nhu khác truyền đến: “Tỷ tỷ chớ lo, A Dung tìm
được đường sống trong chỗ chết, thể chất rất tốt, cũng không sao đâu.”
Lời này có lý, mọi người cũng không hỏi nhiều về việc Trần Dung có sinh bệnh thật hay không nữa.
Sau khi mọi người ngồi xuống, giọng nói của Trần Tam lang dẫn đầu truyền
đến: “A Dung, bá mẫu muội bảo Tam ca tới hỏi muội, thật sự muội đã đến
thành Mạc Dương rồi sao?”
Trần Dung trầm mặc một lúc, rồi khẽ đáp: “Vâng.”
“Nói như thế, lúc trước, cũng không phải muội đi theo tiện phó kia tìm kiếm thân nhân gì ư?”
Trần Dung cắn môi, lại thấp giọng trả lời: “Vâng.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Tam lang trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn thở dài,
nói: “Điều này, Tam ca sẽ báo lại chi tiết với bá mẫu muội.”
Hắn xoay người rời đi, Trần Thiến hì hì cười nói: “A Dung, muội thật sự đã đến thành Mạc Dương sao?”
Giọng nói của Trần Dung có chút mỏi mệt: “Vâng.”
“Thật sao? Không có gạt ta chứ? Ta vẫn không tin!”
Trần Dung nghe đến đó, chỉ có thể cười khổ.
Thấy nàng không đáp, Trần Thiến đột nhiên nói: “A Dung, muội thật sự đúng là không sợ chết, điểm này, ta không bằng muội.”
Trả lời nàng ta, vẫn là sự trầm mặc.
Trong sự im lặng, Trần Kỳ hỏi: “A Dung, nghe nói Nhiễm tướng quân kia không muốn A Vi, mà muốn muội, đúng không?”
Trần Dung nghĩ nghĩ, trả lời với vẻ mỏi mệt: “Việc hôn nhân đã có trưởng giả an bài, điều này A Dung không muốn nói.”
Trần Thiến khanh khách cười, vui vẻ nói: “Muội đúng là làm trò, lời nói dối
này ai cũng biết nói mà. A Dung, muội rất được đó, Vương Thất lang như
thần tiên, Nhiễm tướng quân tuấn mỹ vô song, vậy mà bọn họ đều có quan
hệ với muội. Nói thật, ta rất hâm mộ muội.”
Lời này của Trần Thiến vừa thốt ra, chúng nữ đều vui cười.
Đang lúc trong tẩm phòng náo nhiệt vang trời, một tiếng kêu cao giọng truyền đến: “Ngu thị A Tư, cầu kiến tiểu cô Trần Dung.”
Ngu Tư?
Trần Thiến kêu lên: “Y, Ngu Tư này không phải vẫn tự cho là thanh cao, tự
xưng là tài nữ sao? Nàng ta tới gặp A Dung làm gì chứ?”
Lời này vừa thốt ra, lại là một tiếng kêu vang dội truyền đến: “Lưu thị A Như, cầu kiến tiểu cô Trần Dung.”
Ngay sau đó, lại là một giọng nói trung khí mười phần truyền đến: “Ngô thị A Tô, cầu kiến tiểu cô Trần Dung.”
“Dương thị A Thấm, cầu kiến tiểu cô Trần Dung.”
……
Tiếng kêu liên tiếp truyền đến, vang vọng toàn bộ sân, cũng thành công khiến mọi người trong phòng ngừng nói chuyện.
Trong sự náo nhiệt, Bình ẩu vội vàng đi ra, bà hướng tới mọi người thi lễ,
cung kính đáp: “Được các vị nữ lang coi trọng tự mình tiến đến, nhưng
tối hôm qua nữ lang ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, không thể xuống tháp
đón chào, làm phiền rồi?”
Tạm dừng sau một lát, một giọng nói
thanh cao tao nhã truyền đến: “Nếu A Dung không khỏe thì nghỉ ngơi cho
tốt. Thỉnh ẩu chuyển cáo cho nàng biết, nói ta chờ ngày khác lại đến cầu kiến.”
Sau đó là tiếng bánh xe lạo xạo, chúng nữ lang lục tục rời đi.
Chỉ chốc lát, trong sân lại khôi phục thanh tịnh.
Đám nữ lang Trần Thiến, Trần Kỳ nhất tề thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trần Dung phía sau bình phong.
Trầm mặc một lúc, giọng nói đố kỵ của Trần Thiến truyền đến: “A Dung, thanh danh của muội thật lớn.”
Trần Dung trả lời với vẻ yếu ớt: “A Dung xấu hổ.”
Trần Kì đứng lên, dung mạo nàng ta thanh dật, làn da trắng nõn, ánh mắt
trong trẻo, diện mạo như vậy, nhóm kẻ sĩ đương thời đều thích nhất.
Nàng ta nhìn Trần Dung sau bình phong, hiếm khi có sự ôn nhu, ôn nhu này vốn nàng ta chỉ dùng với các nam nhân: “Dám đến thành Mạc Dương chịu chết,
cho dù là vì nguyên nhân gì, A Dung, thanh danh muội không sợ chết cũng
đã vang vọng cả thành Nam Dương. Ngay cả kẻ sĩ trượng phu cũng sẽ cảm
khái khí khái của muội.”
Nàng ta dùng hai chữ ‘Khí khái’ với Trần Dung.
Sau bình phong, hai tay Trần Dung bấu chặt vào nhau, trên gương mặt thanh
diễm của nàng lộ ra một chút tươi cười không biết là vui mừng, hay là
chua xót.
Sau khi trọng sinh, lúc nào nàng cũng thời thời khắc
khắc tạo ra một lời bình ‘Khí khái’ cho bản thân, cũng mặc kệ nàng làm
ra bao nhiêu việc, bởi vì xuất thân của nàng, bởi vì diện mạo của nàng,
thế nhân đều đối với sự xuất sắc của nàng coi như không thấy.
Đương nhiên điều này rất bình thường, tựa như Nhiễm Mẫn, mặc kệ y cứu bao
nhiêu người Tấn, mặc kệ y vì người trong thành Nam Dương cản bao nhiêu
mưa gió, thế nhân ở sau lưng luôn bởi vì dòng họ y mà có ý khinh bạc.
Hiện tại, rốt cuộc nàng đã nhận được đánh giá này, cho dù là một nữ lang như Trần Kỳ cũng không hề chớp mắt mà nói như thế. Nhưng mà, cùng với sự
đánh giá này là tình cảnh