Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325001

Bình chọn: 10.00/10/500 lượt.

nhân phương nào có thể lọt vào mắt được nữa?”

Vương gia Thất lang vui vẻ, chàng cất tiếng cười to, sau một lúc, tiếng đàn du dương lại vang lên.

Trong giai điệu mềm mại như nước suối mùa xuân, Vương gia Thất lang cười nhẹ

nói: “Ta đến Bình thành đã mấy tháng, vẫn không có thu hoạch gì. Đến tận ngày hôm nay mới vừa nghe thấy tiểu thư Trần gia tán bớt gia tài. Vội

vàng tiến đến, đúng là chuyến đi này không tệ!”

Chàng nói tới đây, nhẹ quát một tiếng: “Đi thôi.” Hai chữ vừa phun ra, tiếng đàn dừng lại.

Thẳng đến khi xe ngựa của chàng chạy ra cửa phủ, chàng cũng không bước xuống

xe ngựa, càng không nói với Trần Dung về việc muốn nàng cùng người Vương gia đồng hành một chuyến.

Một lão bộc nghi hoặc nhìn xe ngựa rời đi, đi đến phía sau Trần Dung, bất an nói: “Nữ lang, Vương gia đây là có ý tứ gì?”

Trần Dung thu hồi ánh mắt, cười đắc ý: “Có ý tứ gì? Vương gia đồng ý rồi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành cùng bọn họ!” Trần phủ bắt đầu bận bịu, mười mấy nô bộc ở lại, bắt đầu chất gạo và vải vóc đồ vật không còn nhiều lắm lên xe ngựa.

Trần Dung đã tán bớt gia tài, số tài vật còn lại, chỉ cần dùng mười chiếc xe ngựa, trong đó ba chiếc dùng để chứa gạo, lương thực và các tạp vật,

một chiếc là chứa quần áo đồ vật của nàng, sáu xe ngựa còn lại, đều là

dùng để chứa thẻ tre sách cuộn.

Kiếp trước, Trần Dung chỉ dùng một xe ngựa chở sách vở, mà đây chỉ là số sách vở có chứa vàng lá, còn lại đều chở các thứ khác. Sau khi trở lại phía nam mười mấy năm, trên lưng nàng luôn phải vác thanh danh là kẻ tục, nhóm kẻ sĩ khiển trách nàng, nói

nàng thà rằng nhồi trang sức ăn mặc ở trong xe ngựa, cũng không nguyện ý mang theo sách vở cực kỳ trân quý.

Tại thời đại này, trong không khí đều tràn ngập ‘thanh nghị tao nhã’, thanh danh kẻ tục hoàn toàn có thể

phá huỷ tiền đồ của một cô nương trong sĩ tộc. Từ đó về sau, cho dù nàng dùng hết tâm cơ, hao hết thủ đoạn, cũng không có biện pháp vãn hồi

thanh danh đã bị phá hủy.

Muộn rồi.

Một đêm này, đại môn đóng

chặt, Trần phủ thay phiên thủ vệ, từ đầu đến cuối đều thực im lặng, vẫn

đều không có khách nhân ngoài ý muốn tới chơi. Nghĩ đến cũng đúng, ban

ngày khi Trần Dung tán bớt gia tài, hành vi này đã truyền khắp Bình

thành. Người nào làm đạo tặc có mắt mà lại mạo hiểm phiêu lưu đến cướp

bóc loại cá nhỏ tôm tép này chứ?

Ngày hôm sau đảo mắt đã tới.

Sáng sớm, Vương phủ liền phái phó dịch tiến đến, thông tri người trong Trần

phủ trực tiếp đi trước đến cửa thành phía nam để tập trung.

Lúc này, Trần gia đã sửa sang hành lý xong, Trần Dung ngồi trên xe ngựa, chậm rãi hướng tới chỗ hẹn.

Trên ngã tư đường, nơi nơi đều là xe ngựa, trong khung cảnh ồn ào nhốn nháo, tất cả mọi người đều đến cửa thành phía nam.

Khi xe ngựa của Trần Dung chạy trên đường, thỉnh thoảng có người nhìn về

phía nàng, mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng nói nghị luận không dứt bên

tai: “Nàng là Trần Thị A Dung đó.”

“Đúng là một tiểu mỹ nhân.”

“Nghe nói hôm qua nàng đã chia bớt gia tài cho phó dịch và tỳ nữ trong phủ,

huynh xem đoàn xe của nàng, cả Trần phủ to như vậy, mà chỉ có hơn mười

chiếc xe ngựa, tin tức đó quả nhiên là thật.”

“Tất nhiên là thật rồi, Vương gia Thất lang thần tiên cũng tự đến bái phỏng mà.”

“Lúc nguy nan gặp người có tâm, nghe nói Trần Thị A Dung vẫn còn rất nhỏ

tuổi, nhưng trong lúc rối ren này còn có cử chỉ trọng nghĩa khinh tài,

thật là hiếm có, thật là hiếm có.”

Trong tiếng nghị luận liên tiếp, Trần Dung mỉm cười, chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Chỉ chốc lát, Trần Dung liền tới cửa thành phía nam. Vừa đến nơi, nàng đã

thấy được đoàn xe của Vương gia, liếc mắt một cái nhìn lại, từ đầu đến

cuối cửa thành, đều là cờ xí của Vương phủ. Quả nhiên thanh thế rất lớn.

Xe ngựa của Trần Dung vừa đến gần, có một nam tử tầm hai mươi tuổi giục ngựa tới, cao giọng hỏi: “Là Trần Thị A Dung sao?”

Một ngày hôm đó, thanh danh của Trần Thị A Dung vang vọng khắp Bình thành.

Nếu là lúc trước, nam tử kia sẽ chỉ biết gọi là ‘Trần thị’ mà thôi.

Trần Dung vén rèm xe lên một góc, thanh thúy đáp: “Đúng. Thiếp là Trần Dung.”

Nam tử kia mặc quần áo màu tím, ngũ quan đoan trang tuấn tú, nghe vậy hắn

ha ha cười nói: “Quả nhiên là mỹ nhân. Trần phủ các nàng ít người, vẫn

nên gia nhập vào đội ngũ này đi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh mỹ của Trần Dung lộ ra một chút cảm kích, nàng ngồi trong xe ngựa hướng tới nam tử kia thi lễ, nói: “Đa tạ Ngũ lang.”

Ánh mắt Vương Ngũ lang sáng ngời nhìn Trần Dung, lắc đầu nói: “Thất lang

nói qua tuy Trần thị A Dung là nữ tử, nhưng tính tình lại sơ lãng. Thật

không ngờ A Dung ở trước mặt ta lại đa lễ như thế.” Hắn nói tới đây,

liên tục lắc đầu, giống như có vẻ thất vọng.

Trần Dung mím môi cười,

thầm nghĩ: Ngươi cũng không phải là Vương gia Thất lang. Nếu ở trước mặt ngươi mà cấp bậc lễ nghĩa không đủ, sẽ bị chuốc phiền toái mà!

Dưới

sự dẫn đường của Vương Ngũ lang, xe ngựa của Trần gia gia nhập vào trong đội ngũ. Xe ngựa của Vương phủ nhiều như thế, cố gắng nhìn ngắm cũng

không thấy giới hạn. So sánh với bọn họ, Trần phủ rất