
hải anh ta muốn kiếm thêm lời chứ?
“Lát nữa tôi sẽ gọi cho cô, sau giờ tan tầm thì đến chổ chụp ngoại cảnh tìm tôi, nhớ là không được để tôi chết đói.”
“…… Không cần đâu.” Cô cũng bận rộn mà!
“Cần chứ, cô là bà xã của tôi, chúng ta cần phải cùng chung hoạn nạn.”
Cửa thang máy mở ra rất đúng lúc, anh mỉm cười vỗ vỗ vào hai má của cô, xoay người đi vào thang máy.
Mãi đến lúc cửa thang máy đóng lại, anh vẫn còn giữ nguyên nụ cười ấy. Dáng vẻ tươi cười kia…… thật là mê người, thật tiêu hồn, nhưng lại khiến Tiểu Lộc sợ đến nổi da gà.
Suốt cả buổi chiều, toàn bộ thời gian Tiểu Lộc đều chôn mình ở trong phòng hội nghị nhỏ, cà phê liên tiếp hết ly này đến ly khác.
Bị khói thuốc lá xông lên như sương khói tràn ngập khắp trong phòng hội nghị, cả tổ của Tiểu Lộc đều tập trung vào công việc, hơn nữa còn có Tiểu Bát liên tục làm gián đoạn đi ra đi vào, cứ như cúng tuần cho người chết??? , tựa như cái chợ.
“Phiền muốn chết, rõ ràng chỉ cần tìm ngôi sao cầm cái máy chụp hình đi qua lại một chút là xong rồi.” Tiểu Lang đưa ra ý kiến không chút gì gọi là có tính xây dựng, bị cả tập thể nhìn với ánh mắt khinh bỉ, lập tức ảo não cúi đầu.
“Vậy nếu không thì giống như ipod đi, đầu tiên cho phát bài hát nền, sau đó không ngừng cho đặc tả máy chụp ảnh là được rồi. Dù sao, mấy cái máy chụp ảnh đó không phải có rất nhiều màu sắc lắm sao, liên tục chuyển cảnh nha.”“
“Sao chép đáng xấu hổ!”
“Ơ……”
Đủ loại ý kiến không ngừng đưa ra, không ngừng lại bị bác bỏ, suốt cả buổi chiều, một cái gần như gật đầu cũng chưa có.
Tiểu Lộc đã quá lười nhác không muốn nói chuyện, lơ đãng đưa tay chơi đùa máy chụp hình, bất tri bất giác nhớ tới Khưu Sinh. Đã sáu giờ rời, ngoài cửa sổ bầu trời dần dần bao phủ một tầng mây xanh thăm thẳm, không biết có phải anh vẫn còn đang làm việc không? Có ăn cơm hay không? Hạng mục kia sau lại giao cho Nguyễn Linh phụ trách, hai người bọn họ gặp mặt có thể cảm thấy ngại ngùng hay không?
“Tiểu Lộc, cậu có ý kiến gì không?” Nói ra thì toàn bộ các nhân viên thực tập trong cùng tổ với Tiểu Lộc đều có quan hệ rất tốt, mọi người đều có thói quen gọi cô là Tiểu Dương, bởi vì khoan dung như tên gọi Tiểu Dương.
Bởi vậy Tiểu Lộc lại có thêm cái tên Tiểu Dương, thêm vào đó trong tổ của Tiểu Lộc còn có một đồng nghiệp nam mê gái rất thích cười mà bị đùa giỡn xưng là Tiểu Lang, cho nên tổ của Tiểu Lộc vẫn bị người trong công ty coi là vườn bách thú.
“A? Tôi sao?” Đang suy nghĩ đến mê mẫn, đột nhiên bị cắt ngang, Tiểu Lộc ngây người, cười cười xấu hổ, “Thoáng cái nghĩ không ra cái gì thích hợp, cậu cũng biết…… Cái gì cũng nói theo ý khách hàng, thật đúng là khó tìm ra cách.”
“Ha ha, đừng hỏi Tiểu Lộc, tôi thấy hồn của cậu ấy đã sớm bay mất rồi. Người vừa mới kết hôn mà, nhất định là nhớ tới ông xã rồi.”
“……” Bị người khác nói toạc ra tâm sự trong lòng, mặt Tiểu Lộc bỗng chốc đỏ ửng lên, không thể thốt lên lời nào phủ nhận.
“Tôi vốn nghĩ đàn ông làm nghề nhiếp ảnh đều không đáng tin cậy, hôm nay ở ngoài cửa thang máy thấy bọn họ vợ chồng son, ôi chao, thật ân ái muốn chết, hệt như tách không ra. Khó trách cậu ấy không có tâm tư làm việc, hễ rãnh ra là muốn dành nhiều thời gian ở cạnh chồng, muốn làm phụ nữ độc lập cũng không được rồi.”
Trọng tâm câu chuyện, chẳng hiểu tại sao lại cuốn quanh Tiểu Lộc. Dường như mọi người đều đã quên cái gì là chính sự, bắt đầu phát biểu ý kiến riêng của mình, dạy Tiểu Lộc cách nắm giữ trái tim đàn ông, cuối cùng….lại diễn biến thành phản ánh người đàn ông sau khi thay lòng đổi dạ.
Tiểu Lộc nghe thế nào cũng đều cảm thấy những phản ánh này đều rất giống với Khưu Sinh, nào là lạnh lùng, không kiên nhẫn, thiếu đời sống tình dục, càng nghe cô càng cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đang đi đến hồi kết thúc.
“Ai nha! Bảy giờ rồi, tôi quên bén là ông xã đi công tác, tôi phải đến nhà trẻ đón con gái tôi đây!”
Sau tiếng hét lớn của Lãnh phu nhân, cuộc hội nghị không ra hội nghị xem như được chấm dứt, cuối cùng cũng không ai đưa ra được ý tưởng gì gọi là sáng ý. Tiểu Lộc chạy một mạch ra khỏi phòng họp, lấy di động ra gọi cho Khưu Sinh, cô quyết định tiếp thu ý kiến của những người từng trải, cứu lại hôn nhân của mình.
“Còn chưa hết giờ làm?” Qua thật lâu, Khưu Sinh mới nhận điện thoại, mở đầu lại là một câu chấn vấn với thái độ không tốt.
“Hả…… Đúng vậy, vừa mới họp xong, anh còn đang làm việc à? Ăn cơm chưa?” Vừa nghe đến giọng điệu này, Tiểu Lộc liền vứt bỏ ý tưởng cứu vớt hôn nhân, mặc kệ cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng phí công, hoàn toàn không ý nghĩa gì hết.
“Chưa.” Lại là câu trả lời thực ngắn gọn.
“Bảy giờ rồi, mau kết thúc công việc đi, làm cái gì giờ này còn chưa ăn nữa……”
“Chờ cô.”
“……” Anh, anh lại có thể cố chấp mà chờ cô đưa đi ăn cơm sao chứ? Vẫn là cô bỏ tiền mời à?! Tiểu Lộc càng lúc càng cảm thấy bản thân mình căn bản không giống bà xã của anh, là bảo mẫu, tuyệt đối chính xác!
Tiểu Lộc vừa định nổi nóng, chợt nghe thanh âm truyền đến điện thoại bắt đầu hỗn độn. Đầu tiên là một nhân viên nào đó hét to thất thanh “Khưu Sinh cẩn thận”