
ời cha như vậy, lại muốn bắt cóc cháu nội để uy hiếp con trai ruột của mình, lại còn thất rất đúng tình hợp lý nửa chứ, như một chuyện đương nhiên vậy.
Mà trong ánh mắt của Trình Quân Hạo là ngọn lửa thù hận trước nay chưa từng thấy, chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó, An Tâm Á nhìn Trình Quân Hạo, đột nhiên có chút đồng tình với anh, giàu sang quyền quý cũng không làm những người đó hài lòng, thậm chí ngay cả tình cha con cũng. . . . . . Khó có thể duy trì, nó như một món đồ xa xỉ nhất . . . . . .
"Anh bảo đảm về sau sẽ không dính líu tới Trữ Trữ và Lẳng Lặng sao? !" An Tâm Á giọng nói hòa hoãn xuống, không muốn ép anh phải giải thích, "Em không muốn bọn nó bị thương tổn. . . . . ."
"Anh bảo đảm. . . . . ." Trình Quân Hạo ánh mắt cùng giọng điệu chắc chắn, thu lại tâm tình thù hận, cả người trở nên bình thản lại, "Anh cũng không cho phép bọn chúng nó bị thương tổn lần nữa. . . . . ."
Hắn ngồi vào đối diện, ôm bả vai An Tâm Á, An Tâm Á mặt ửng đỏ, trời ạ 囧 , không khí này sao lại đột nhiên biến chuyển nhanh như vậy, thật là, cô cùng tên dã thú này cũng có một ngày hài hòa sao? ! Thật là không thể tưởng tượng nổi. . . . . .
囧, Có thể là trong lòng cô sự đồng tình chiếm thượng. . . . . .
Gian tình đang nổi lên bốn phía thì điện thoại của Trình Quân Hạo không thức thời vang lên, anh nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua số điện tới, cầm lấy điện thoại, đứng dậy, đi tới ban công nhận điện.
An Tâm Á có chút buồn bực, lại thở phào nhẹ nhõm, cùng Trình Quân Hạo quá mức thân cận, đối với cô mà nói có chút chưa kịp thích ứng a.
"Alo, Khả Nhân. . . . . ." Trình Quân Hạo giọng của rất nhu hòa.
"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả Nhân nũng nịu lại buồn bã hỏi, "Tối nay anh ăn tối với em có được hay không? Lâu lắm rồi anh không đi ăn cùng với em, Khả Khả cũng rất nhớ anh. . . . . ."
Trình Quân Hạo vừa nghe tới Khả Khả, tâm trở nên mềm mại , "Khả Nhân, thật xin lỗi, ngày mai đi, hôm nay có hội nghị. . . . . ."
Giọng của Lâm Khả Nhân có một chút vẻ thất vọng, ". . . . . . Được rồi. Vậy anh về sớm chút."
"Hôm nay anh rất bận, có thể không trở về ngủ. . . . . ." Trình Quân Hạo thản nhiên nói, "Cô cùng Khả Khả đi ngủ sớm một chút. . . . . ."
Trình Quân Hạo cúp điện thoại, đi vào bên trong phòng, Lâm Khả Nhân nghe tiếng ngắt máy trong điện thoại, bàng hoàng chốc lát, không trở về ngủ? ! Lòng của cô nổi lên sự sợ hãi, vì sao? ! Vì sao lại như thế, rõ ràng đã dời qua đây rồi, rõ ràng đã không giống như những lần trước lén lén lút lút nửa rồi, rõ ràng không có Trình lão tới ngăn bọn họ, nhưng tại sao lại càng ngày càng xa cách, cô càng ngày càng không đoán ra suy nghĩ trong tim của anh, không hiểu được tâm tư của anh, mặc dù đã cùng Khả Khả ở tại nơi này, nhưng vì sao càng ngày càng xa? !
Cô một hồi mất hồn cùng sợ hãi. Là cái gì, đã làm cho bọn họ càng lúc càng xa ? ! Thật sự rất sợ hãi. . . . . .
An Tâm Á nhìn anh đi vào, lại một trận khẩn trương, cô bất đắc dĩ tìm lại lời nói, "Hơi đói rồi, em đi ra ngoài tìm cái gì ăn, thuận tiện về nhà một chuyến, còn phải về công ty. . . . . ."
Trình Quân Hạo kéo cô lại, "Phía trên còn có hai đứa con đang ngủ, em tính mắt kệ bọ nó sao ? !"
An Tâm Á bối rối.
Trình Quân Hạo bật cười, "Thật không biết làm gì với em, công ty ngày mai hãy đi, ngày mai anh sẽ giải thích với Jack, nhưng đồ đạc bên nhà cũ kia anh sẽ bảo người mang qua đây cho em, rồi trả phòng lại, em không cần phải đi về, về phần ăn uống, anh đã gọi người đến làm xong rồi, hai tên nhóc kia cũng phải ăn cơm thôi. . . . . ." ". . . . . ." An Tâm Á im lặng, chẳng lẽ cô sẽ không có cái cớ nào để né tránh anh sao? Như là? !
Nghĩ nửa ngày, cô thấy vẫn phải chuyển vào, cô chán nản chấp nhận, "Vậy còn anh, chẳng lẽ anh cũng ở đây ? !"
Trình Quân Hạo nhíu mày, "Không hoan nghênh anh? Chổ này là nhà của anh. . . . . ."
An Tâm Á 囧, nhà là của anh quả thật không sai, nhưng chẳng lẽ anh chỉ có
một căn nhà này thôi sao? Người khác nói thỏ khôn phải có nhiều hang,
một người có địa vị như Trình Quân Hạo ít nhất cũng phải có tới chục
hang.
"Anh chắc phải còn một cái nhà khác . . . . . ." An Tâm Á kêu rên.
Trình Quân Hạo nhíu mày, không nói gì, thôi, dù sao về sau thỉnh thoảng anh
cũng sẽ qua chổ Khả Khả ngủ, bên này thì để cho mẹ con An Tâm Á ba người ở đi, chỉ là, anh thường xuyên đến là được. Mấu chốt là hiện tại An Tâm Á không hoan nghênh anh, chuyện này làm Trình Quân Hạo có chút ít buồn
bực.
Trình Quân Hạo quả nhiên làm việc rất có hiệu suất, một
tiếng đồng hồ sau liền có một người phụ nữ qua bên này nấu cơm, quét dọn vệ sinh, anh lại gọi điện thoại, lập tức có người đem đồ của An Tâm Á
chuyển tới, còn có cả hợp đồng trả phòng, tốc độ nhanh như sao xẹt này
làm An Tâm Á trợn mắt há hốc mồm, chỉ có một chữ, giỏi.
Trình
Quân Hạo vung tay phân phó, "Đem đồ của cô ấy dời lên trên lầu đi, " rồi hướng An Tâm Á nói: "Tự chọn một phòng mà em thích nhất. . . . . ." An
Tâm Á miệng cứng đơ, im lặng không biết nói gì. Cũng không có khách khí, vô lực lên lầu, chọn một phòng hướng về phía hoa viên còn đón được ánh
mặt trời, ph