XtGem Forum catalog
Mê Muội Vì Em

Mê Muội Vì Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323064

Bình chọn: 7.5.00/10/306 lượt.

ểu Hạm nữa, thăm nam thần xong… có lẽ… biết đâu rất có khả năng đi theo chúc mừng nam thần luôn…

Lại nhớ tới hoa hậu người ta không lâu nữa sẽ đến Kỳ Thuật thực tập, trở thành đồng nghiệp danh chính ngôn thuận của nam thần, cùng ra sức xây dựng sự nghiệp với các anh, phấn đấu vì mộng tưởng thì Quan An Tĩnh chợt thấy hâm mộ. Cô hồi trước chỉ nghĩ tới học hành, với cô mà nói thì chuyên môn chỉ đơn giản là chuyên môn. Nhưng hiện tại, cô phảng phất như có chút mơ ước trong tương lai. Nếu như — chỉ nếu như thôi… cô cũng có thể vào Kỳ Thuật, được kề vai chiến đấu với Nghiêm Dịch thì tốt biết mấy…

Ăn cơm chiều xong Quan An Tĩnh cùng Phạm Di Đình trở về phòng. Mấy tiết buổi trưa cô đều thất thần lại thêm giáo sư lại dạy bài mới nên còn rất nhiều thứ cô chưa tiêu hóa kịp, vì vậy quyết định tối nay phải mọt sách mới được.

Thế nhưng… Quan An Tĩnh gần đây vẫn luôn có hiệu suất cao tối đó lại làm bài không thuận tay, ngay cả Phạm Di Đình cũng phát hiện trạng thái của cô không ổn.

Tới hơn 8 giờ thì đúng lúc có người ở phòng bên cạnh chạy tới, nói khu đông mới mở sạp đồ nướng ngon muốn rũ bọn họ ra ngoài ăn khuya. Phạm Di Đình sớm chóng mặt với sách vở rồi nên khi nghe thấy thế thì lập tức lấy lại tinh thần, cực lực khuyên bảo Quan An Tĩnh cùng đi “phạm tội”.

Quan An Tĩnh một tay cầm bút, một tay đỡ trán: “Híc… không có khẩu vị.” Hình như cũng không có tâm trạng mấy…

Phạm Di Đình nghi ngờ: “Xảy ra chuyện gì à? Giữa trưa sau khi về thì cậu xụi lơ như người bệnh ấy, sáng làm gì vậy?”

Cô vẫn chưa nói chuyện đưa vở ghi chép cho nam thần mượn cho Phạm Di Đình biết, bây giờ nghe hỏi thì cô chợt thấy như có tật giật mình. Quan An Tĩnh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình để che đậy, trong lòng tự kiểm điểm: xụi lơ hả… cô sao?

Ừm, chắc không đâu — “Chỉ cảm thấy bụng rất trướng, ăn không vô, mấy cậu đi ăn đi!”

Phạm Di Đình bất mãn trừng mắt lườm cô rồi vừa lấy bóp vừa giựt dây Châu Châu cùng ra ngoài quậy, cuối cùng cũng thuyết phục được tiểu sư muội, hài lòng rời đi.

Hai người trong phòng mới đó đã đi hết nên khiến không gian xung quanh lập tức trở nên yên ắng.

Quan An Tĩnh nhìn tờ giấy nháp trước mắt bị viết đầy, hoàn toàn đối lập với vở làm bài tập sạch sẽ trắng tinh. Thầm nghĩ hiệu suất tối nay của cô không phải thấp bình thường… cũng chẳng phải tại cô muốn ăn uống điều độ giảm béo mà chỉ tại thực sự không muốn ăn uống chút nào. Còn về nguyên nhân thì ngay cả bản thân Quan An Tĩnh cũng không rõ. Vừa nãy tuy cô rất cố gắng chú tâm vào bài tập nhưng tới lui thì cô vẫn rơi vào tự hỏi. Ví dụ như, hình như Du Hiểu Hạm xinh đẹp hơn trước thì phải; ví dụ như, nam thần VS hoa hậu, hình như rất đẹp đôi…

STOP! Híc… sao cô lại nghĩ tới mấy chuyện đó chứ !? Tại sao tối nay hai cái tên đó cứ luôn đảo quanh trong đầu.

Nhất định tại cô không chuyên tâm làm bài rồi nên mới có những suy nghĩ lung tung như vậy. Không thể tiếp tục như vậy nữa, phải chăm chỉ làm bài tập thôi! Còn một số kiến thức cô vẫn chưa hiểu, bài tập hôm nay cũng chưa hoàn thành xong!! Cố lên!

Sau một hồi tự nhủ, Quan An Tĩnh như một thiếu niên cắn thuốc lắc hăng hái lao đầu vào bài tập. Mà cái điện thoại nằm im trên bàn ở gần đó cả buổi tối chợt vang lên âm báo.

Mở hộp thư —

“Không đến trễ tiết học trưa nay chứ?” — Nghiêm Dịch.

Không ngờ là tin nhắn của nam thần! Quan An Tĩnh vừa chuẩn bị chiến đấu với bài tập thì ngừng lại.

Bài tập để đó chút làm cũng được nhỉ.

Quan An Tĩnh lập tức cầm điện thoại trả lời: “Không trễ.” Sau đó lại thêm một câu: “Anh nghỉ ngơi chưa?”

“Còn ở bên ngoài, đang ăn cơm với đám Hoắc Chính. Sẽ về ngay.”

“Không phải ăn cơm trưa à?” Thì ra hẹn ăn cơm chiều, nam thần vừa mới xuất hiện, không biết có mệt không nữa.

“Họ bẫy anh hai bữa.” Nam thần đáp. Sau đó lại gửi tới một tin nhắn bổ sung: “Thế nhưng không sao, dù sao thì tiền lương cũng do Kỳ Thuật phát.”

Khi nhìn thấy câu đó thì Quan An Tĩnh không nhịn được bật cười. Tưởng ra cảnh Nghiêm Dịch nghiêm trang gõ ra tin nhắn này… thì ra nam thần cũng có mặt tối nha.

Một lần nhắn một lần trả lời, tuy chỉ là những câu trả lời đơn giản nhưng mỗi lần Quan An Tĩnh nhận được mấy dòng chữ đơn giản đó thì trong lòng như bị nhét thêm vật gì. Sau đó, lắp đầy từng chút từng chút một.

“Hey hey hey, Nghiêm Dịch, có chuyện gì à?” Lúc này, tại một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, mấy người trẻ tuổi nào đó đã sinh lòng bất mãn. Cung Húc đập mạnh ly lên bàn, “Xin người mời khách ra dáng chủ nhân một chút được hay không? Đừng mò mẫm điện thoại cả ngày.” Rõ ràng anh ta là chủ nhưng lại tỏ ra như bản thân không có mặt ở đây.

Mã Chấn Vũ phối hợp bày ra bộ dạng thụ thương, nằm trên mình Cung Húc gào lên: “Ôi! E rằng ai đó một lòng muốn về nhà, không cam tâm mời bữa cơm này mà, không muốn đâu!”

Cung Húc cười trộm, đang định tiếp tục phụ họa thì nam vương đại nhân thoải mái ném ra một câu: “Mấy anh còn tự hiểu lấy mình lắm đó.” Sau đó cầm di động, không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Lần này, mấy người trong phòng đều kinh ngạc.

“Ai vậy? Là khoa điện tử hà?”

“Nói nhảm! Còn ai được nữa?”

Mã Chấn Vũ