
phận gập gềnh bao nhiêu, hai người họ cũng có thể cùng đi qua, không bao giờ rời xa nhau. Lúc đó mới không cô phụ tâm ý này của anh...
Lôi Khiếu Thiên tê liệt ngồi dưới đất, đầu dựa vào giường, cả phòng chỉ còn lại giọng nói của anh, cao thấp nối tiếp nhau, mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, Lôi Khiếu Thiên nhìn dãy số hiển thị, ấn nút trả lời.
- Anh, chuyện của Kỳ là thế nào? - Lôi Trảm Thiên, em ruột của anh, bây giờ đang giúp anh gánh vác những việc vốn phải là của anh ở Lôi gia!
- Không có gì cả! Để ý cậu ta đấy!
- Biết rồi, dì nhỏ bảo em hỏi anh, có phải là cậu ta đã làm chuyện gì không.
Lôi Khiếu Thiên có cảm giác uể oải không rõ từ đâu, hữu khí vô lực trả lời.
- Mai anh về Lôi gia!
- A, thật sao?
Lôi Khiếu Thiên cười khổ, cắt tín hiệu, đúng vậy, thật, thật sự phải đi con đường giết chóc ấy!
Vì sao các người lại ép tôi?
Vì sao không thể an phận sống qua ngày được chứ? Ầm ĩ đánh nhau lặt vặt anh đều có thể nhịn... chỉ cần không chạm vào nghịch lân của anh. Nhưng hiển nhiên, những người đó điển hình là loại người lành sẹo thì quên đau. Lôi Khiếu Thiên thất thần nhìn trần nhà, đã tới lúc vào thanh trừ u ác tính rồi!
Điện thoại trong tay Lôi Khiếu Thiên tuột ra, chán chường đứng dậy.
Khi Nick quay lại phòng khách là lúc Thượng Quan Kiệt Thiếu đang hỏi chuyện của Phó Hạnh Lương, mặc kệ anh hỏi thế nào anh ta cũng không thèm hừ một tiếng với anh!
Thượng Quan Kiệt Thiếu 囧 đầy hoa lệ.
- Lương, chú có thể chỉ hừ một tiếng cho tôi có được không hả, cứ để tôi một mình hát hí kịch thế này mà chú không thấy xấu hổ sao?
Phó Hạnh Lương liếc anh ta một cái, không lên tiếng! Ngược lại Nick hừ hai tiếng, đi tới.
- Anh Kiệt, em không phải hừ một tiếng, lần này anh không phải hát đơn hoàng nữa đi ha!
Thượng Quan Kiệt Thiếu khinh bỉ nhìn cậu ta.
- Thằng nhóc xấu xa, đừng có lăn vào đây, nên làm gì thì đi làm đi!
Nick ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Đại ca không gặp em! - Anh còn muốn theo vào phòng, không ngờ đã bị ném ngoài cửa!
Thượng Quan Kiệt Thiếu phì một tiếng cười rất là vui.
- Thật sự là trời sắp đổ mưa máu rồi, đại ca ngay cả mày cũng không gặp hả? Oa oa, anh sao có cảm giác mấy ngày tiếp sẽ không yên ổn nhỉ!
Phó Hạnh Lương vẫn dựa vào ghế sô-pha, không nói chuyện, mâu quang rời rạc, tựa hồ không tập trung, không biết đang suy nghĩ gì!
- Anh Lương sao vậy? - Anh cũng mới không gặp anh Lương mấy ngày mà sao trở về đã thành như vậy?…
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhún vai.
- Tự mày hỏi đi! - Dù sao anh hỏi cũng không được gì!
Nick bĩu môi với Thượng Quan Kiệt Thiếu, chớp mắt cái đã ra ngồi cạnh Phó Hạnh Lương.
- Anh Lương, anh có phải không muốn gặp Nick?
Phó Hạnh Lương lăng lăng ngoảnh lại, nhìn Nick rồi cười, mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng đúng là cười. Thượng Quan Kiệt Thiếu nắm tay, cảm thấy mất cân bằng. Cái gì thế hả, anh vừa rồi nói với anh ta nửa ngày, anh ta cũng không để ý đến anh, thế mà thấy Nick liền cười là sao hả?
Nick le lưỡi với anh, đó là vấn đề về nhân phẩm. Thượng Quan Kiệt Thiếu nghẹn họng, vấn đề nhân phẩm, MK!
Phó Hạnh Lương sờ sờ đầu Nick.
- Sao có thể chứ, anh Lương muốn gặp Nick mà!
Nick cười hì hì sát lại gần.
- Vậy sao mặt anh Lương trông chả vui gì cả?
Phó Hạnh Lương khẽ run, không vui sao? Đúng vậy, không vui, bởi vì cậu ta sao? Cái người vừa chấp nhất vừa đáng yêu ấy, cậu ta cũng chỉ vì yêu!
Phó Hạnh Lương mỉm cười, xoa tóc Nick.
- Không có đâu, Nick sao lại cho rằng anh Lương không vui chứ?
Nick chu mỏ.
- Nét mặt anh bây giờ chính là rất không vui. Mọi người không phải bình thường đều nói với Nick, khi không vui thì không nên cười sao? Anh Lương cũng đừng vậy, không vui thì đừng có cười, nhìn như vậy khiến người ta đau lòng lắm!
- Nick thật ngoan, những cái này đều nhớ! Anh cũng nhớ mà! - Phó Hạnh Lương miễn cưỡng cười cười, tựa hồ cũng cảm thấy cười quá mức gượng ép liền không cười nữa!
Nick quay đầu lại liếc mắt với Thượng Quan Kiệt Thiếu, hai người đều cảm thấy Phó Hạnh Lương thật sự là không hợp lý chút nào, lại không biết được nguyên nhân trong đó!
Thượng Quan Kiệt Thiếu làm một khẩu hình với Nick, đi tìm đại ca!
Nick: sao anh không đi?
Thượng Quan Kiệt Thiếu: anh không biết làm nũng!
Khóe môi Nick giật giật: em cũng đâu biết!
Lôi Khiếu Thiên vào phòng khách thì thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu và Nick đang liếc mắt với nhau, còn Phó Hạnh Lương ngơ ngác ngồi một bên! Dời tầm mắt đi tới chỗ bọn họ.
- Đại ca, chị dâu sao rồi?
Ghế sô-pha của Thượng Quan Kiệt Thiếu đúng lúc đối diện hướng của Lôi Khiếu Thiên, cho nên khi thấy Lôi Khiếu Thiên thì đứng dậy hỏi thăm!
Lôi Khiếu Thiên tới ngồi trước mặt Phó Hạnh Lương.
- Kỳ đã về Lôi gia, mai chúng ta xuất phát!
Phó Hạnh Lương chợt nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, anh ấy vừa rồi nói...
- Nick, Tâm Nhi có thể đi cùng được không?
Nick hơi ngạc nhiên.
- Đại ca muốn đưa cả chị dâu về Lôi gia?
Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng có chút khó hiểu. Tình huống Đường Kiến Tâm bây giờ bọn họ không phải là không biết. Nếu đưa cô ấy về Lôi gia, đại ca có xác định rằn