
ục Giai Ngưng ngẩng mặt lên, không có phản bác lại lời nói của hắn.
“Tại sao em không nói gì?” Hắn mỉm cười nhìn cô.
“Nói không lại anh…”
Đường Hạo nâng người cô dậy, sủng ái có thừa nói: “ Vậy đi thay quần áo mau lên! Lát là đi gặp cha mẹ của anh rồi!” Bản thân cô đã hồi phục trí nhớ lại mấy ngày rồi, cũng nên đến thăm hỏi cha mẹ chồng tương lai chứ?
“Bây…giờ sao?”
“Đúng! Anh đã bảo bọn trẻ thay quần áo sạch đẹp rồi, chúng ta sẽ cùng trở về!”
Lục Giai Ngưng lập tức lắc đầu, giống như môtơ, cả thân người nảy lên: “ Không được! Em không muốn đi! Em không muốn đem con cùng về!” Cha mẹ của hắn tuyệt đối không ưa thích gì cô. Cô mà đi chỉ tổ rước lấy nhục vào người.
“Sao lại không được? Yên tâm, hiện tại cha mẹ của anh cũng đang nóng lòng muốn gặp em! Ngoan, đừng áp lực tâm lý quá…!” Đường Hạo cũng biết cha mẹ của hắn trước kia đối với cô không tốt, nhưng bây
giờ tuyệt đối không có giống như vậy. Bọn họ còn đang hận không thể lập tức đem luôn cô con dâu này về nhà.
Lục Giai Ngưng nắm chặt lấy thành giường, cúi thấp đầu xuống: “ Em hiện tại không thấy thoải mái….Muốn được ở nhà nghỉ ngơi…” Nói không đi, chính là không đi.
“Đến đó rồi nghỉ ngơi luôn một thể! Ở đó cũng có nhiều phòng mà!” Đường Hạo nhẫn nại khuyên nhủ. Hắn rất muốn nhanh chóng dẫn cô về nhà,
chính thức ra mắt cha mẹ và mọi người. Con đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ
cứ sống với nhau mãi mà không có danh phận hợp pháp gì hay sao?
“Không đi! Anh mang theo bọn trẻ về trước đi! Em muốn được nghỉ ngơi!” Cô bốc đồng nằm trên giường lớn, nhắm chặt mắt, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Đường Hạo ngồi xuống bên giường, thấp giọng dò hỏi: “ Vậy em định vĩnh viễn không đến nhà của anh sao? Muốn cả đời này cũng không gặp cha mẹ của anh ư?”
“Em không biết…. Em bây giờ chưa có sự chuẩn bị tâm lý tốt….Xin anh đừng có ép em được không?”
“Vậy khi nào thì em mới chuẩn bị tốt? Nếu em không tự giải phóng
được mình thì khi nào chúng ta mới kết hôn được? Lục Giai Ngưng, hy
vọng em nhanh chóng chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, bởi vì anh đã cho
người chuẩn bị hôn lễ của chúng ta rồi!” Đường Hạo sửa sang lại quần áo, ở một bên nói ra.
Edit: Meimoko
______
“Kết hôn?” Lục Giai Ngưng thốt lên hai chữ này, “ Trước kia chúng ta cũng đã nói qua rồi không phải sao? Em không muốn kết hôn với anh!”
Đường Hạo không giải thích được nhìn cô, nói ra một cách rất tự nhiên: “Con của chúng ta đã lớn như vậy rồi, hiện tại em cũng đã khôi phục lại trí
nhớ, chuyện của Bạch Phương Úc đã giải quyết xong. Chúng ta không kết
hôn, em còn muốn thế nào?”
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô hiện tại cũng đã là lão bà của hắn rồi, nói không chừng còn có thêm cả một đứa con rồi cũng
nên!
Lục Giai Ngưng nghe thấy lời của hắn, lại càng không muốn gả cho hắn. Hắn bây giờ còn không hiểu cái gì gọi là hôn nhân, nói ra những lý do
kia, hắn nghĩ những việc đó liên quan đến kết hôn hay sao?
Cô vuốt vuốt tóc mình, kiên định nhìn hắn: “Thật xin lỗi, trước mắt em cần tìm một công việc đã sau đó mới nghĩ đến chuyện kết hôn!”
“Em muốn một công việc thì có gì khó! Anh chẳng phải đã nói trước là muốn em đến công ty anh làm việc rồi hay sao?” Cho cô một công việc, đối với hắn mà nói không có gì là khó cả. Hơn
nữa, hắn còn rất thích việc mỗi ngày được cùng cô đi làm, trong công ty
tùy thời gian mà có thể gặp cô.
“Công việc trong công ty anh không phù hợp với em! Em muốn tìm một công việc mà mình yêu thích để làm!” Lục Giai Ngưng kiên định nói. Cô đã nghĩ trước rồi, sẽ đến một công ty giải trí nghệ thuật nào đó để xin việc.
“Em muốn tự mình tìm việc ư? Ừ, trước tiên nói cho anh nghe thử xem nào!”
“Chuyện này là bí mật! Về sau tự nhiên anh sẽ biết!” Lục Giai
Ngưng không phải là muốn giấu diếm mà là nếu cô nói ra sợ rằng hắn sẽ bù lu bù loa lên rồi không đồng ý. Hiện tại, cô muốn có cuộc sống riêng
của mình, không muốn bị hắn can thiệp vào.
“Ba, mẹ….” Tiếng bốn bàn tay nhỏ bé đập vào cửa. Không đúng, hẳn là đá cửa. Bọn nhóc này đã chuyển từ tay sang chân rồi!
“Ba, mau mở cửa cho bọn con! Nhị Nhị muốn vào! Chị ấy muốn mẹ chải tóc cho!” Tiếng nói bất đắc dĩ của Dương Dương truyền từ ngoài cửa vào. Nó thật sự
không thích mái tóc dài của người chị gái, mỗi ngày đều phải chải chuốt, thật phiền toái: “ Nhị Nhị, bằng không chị cắn tóc ngắn đi! Giống như em đây này! Tiết kiệm được bao nhiêu thời gian!”
“Ai cần! Nhìn tóc của em thật khó coi!” Tiếng Nhị Nhị ghét bỏ, cách một cánh cửa truyền vào trong phòng.
Nghe hai đứa con nói chuyện, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà bật cười.
Bởi vì cửa không mở cho nên tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập.
Lục Giai Ngưng không có báo trước, đột ngột mở cửa phòng. Hai đứa trẻ giống như quả banh, ngã phịch xuống, lăn vào trong phòng.
Chị đè lên em, nằm trên nệm người một lúc mới ngồi dậy, đứng sang một bên. Dương Dương chu cánh môi lại, chậm rãi đứng dậy theo: “ Nhị