
ời đi nơi khác, không cần vì hắn trở về mà phải đau
khổ khó chịu, càng không cần vì hắn xuất hiện mà tâm tình trở nên nhảy
nhót kích động.
Nhưng hơi thở đã bị làm quấy rầy, trái tim cũng gần như loạn nhịp.
Người vài ngày chưa có về nhà kia hai tay vẫn để trong túi quần, ngước nhìn
tấm lưng mảnh khảnh cứng nhắc phía trước. Trên khuôn mặt của hắn có chút mất hứng.
Thật là…
Cô không cảm nhận được hắn đã quay về hay sao mà vẫn còn chưa xoay lưng lại?
Nếu như là cô gái khác, chắc chắn sẽ xoay ngay người lại, nhào vào lòng hán mà làm nũng.
“Khụ…” Hắn cố ý kéo dài tiếng ho, mục đích là để thu hút sự chú ý của người kia.
Chỉ thấy cô giống như không nghe thấy, tiếp tục say sưa với công việc lau chùi bên cánh cửa sổ thủy tinh.
Lần này, Đường Hạo thật sự không thể khống chế được cảm xúc trong lòng.
Tương tư suốt mấy ngày nay khiến hắn từ phía sau ôm chầm lấy cô: “Chết
tiệt! Em không nghe thấy tiếng của tôi hay sao mà không thèm để ý?”
“Anh buông tôi ra! Đừng động vào tôi!” Lục Giai Ngưng giống như bị giật,
giãy dụa mãnh liệt muốn thoát khỏi hắn. Ngón tay mảnh khảnh tận lực cố
gắng giằng cánh tay của hắn ra khỏi người mình.
“Không buông!” Hắn lại càng ôm chặt lấy cô.
Tiểu Ngưng dốc toàn lực thoát khỏi hắn. Lúc thì đá, lúc thì cào, lúc thì đạp mạnh. Mỗi lần đều dùng hết một trăm phần trăm khí lực.
“A…” Trên mu bàn tay xuất hiện vết cào, sau đó là những vệt máu, Đường Hạo nhấp
phải ngụm khí lạnh, vội buông cô ra: “Cô gái điên này, chúng ta mới có
vài ngày không gặp, vậy mà vừa thấy mặt là em đã cào cấu tôi rồi!”
“Đáng đời! Ai bảo anh không đứng đắn! Chính anh động tay động chân với tôi
trước!” Tiểu Ngưng hổn hển la lối xong, chân giơ lên đạp cho hắn một
cái, rồi định chạy biến về phòng.
Bị cô nhe răng trợn mắt nói, Đường Hạo ở phía sau cô tức giận hô lớn: “Lục Giai Ngưng! Chờ đấy! Tôi sẽ bắt em!”
Hắn vọt lên, tóm lấy cô. Đôi môi mỏng của hắn áp lên cánh môi màu hồng của cô. “Anh dừng lại ! Đừng có đụng vào tôi nữa!” Tiểu Ngưng thở hổn hển, đẩy
đầu của hắn ra, ngước lên nhìn hắn. Thấy hắn tỏ vẻ như không có chuyện
gì thì tự nhiên trong lòng cô lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong lòng hắn định cứ không tôn trọng cô như vậy sao? Hắn vài ngày không tới đây, bỏ mặc, không thèm để ý đến cô. Hôm nay, hắn trở lại. Cô không
ngờ hắn lại không đứng đắn. Cô không phải là tình nhân của hắn, thấy hắn về là phải rúc vào lòng, ôm hôn thắm thiết, coi hắn như phúc tinh trong cả cuộc đời mình.
Lại nghĩ đến, mấy ngày vừa qua hắn rất có thể
lại ở chung với một người đàn bà nào khác, cô nhịn không được lại muốn
nôn mửa. Hắn thật ghê tởm.
Đường Hạo không hiểu ra sao, nhìn lên
cô. Hắn không rõ, chỉ là vừa mới trở về, không biết bản thân đã làm gì
chọc giận cô gái nhỏ này.
“Làm sao vậy? Vừa rồi là em đá tôi một
cái, bây giờ lại nổi cáu với tôi hay sao?” Đường Hạo ngừng hôn, vùi đầu
vào hõm cổ của cô, nói giọng không hiểu.
Hắn…Hắn sao còn dám hỏi
cô làm sao vậy? Tiểu Ngưng lại càng cảm thấy khó chịu trong lòng, tức
giận nói: “Anh còn dám hỏi tôi làm sao à? Anh dựa vào cái gì mà tùy tiện hôn tôi? Anh là gì của tôi chứ?”
Nói xong, nước mắt của cô chảy
xuống như mưa, cánh môi ủy khuất run nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn không
nhìn hắn, quay sang một bên.
Đường Hạo quả thực bị cô làm cho hồ
đồ, không hiểu đầu đuôi ra sao. Vừa mới gặp cô đã đá hắn một cái, hiện
tại lại khóc như mưa. Giống như là hắn đã làm nhiều có lỗi. Thật xin
lỗi, đến tận bây giờ chính hắn cũng chẳng nhớ mình đã làm bao nhiêu
chuyện thập ác bất xá!
“Ngưng! Làm sao vậy?” Đường Hạo đưa tay khẽ vuốt lên gương mặt của cô, buộc cô phải nhìn về phía mình.
Khuôn mặt cô bây giờ giống như hoa lê trong mưa, đẹp đến đau lòng. Hắn bỗng dưng căng thẳng, đau đớn mơ hồ.
Lục Giai Ngưng lau nước mắt, đẩy tay hắn ra: “Tôi chẳng sao cả! Anh buông tay tôi ra là được rồi!”
Giọng điệu kia có mùi thuốc súng, lúc trước hắn vẫn tin cô sẽ không nổi giận. Bàn tay to của Đường Hạo nắm chặt lấy bả vai cô, bá đạo hỏi cho rõ
ràng: “Em tức giận sao? Vì chuyện gì? Tôi chẳng hiểu gì cả, đừng đùa
giỡn với tâm tình của tôi nữa!”
Đùa giỡn với tâm tình? Hắn cũng chẳng biết phải nói như thế nào mới đúng.
Nhìn hắn, đôi hàng mi vẫn ươn ướt hơn nữa lại có phần ai oán xót xa, chính
bản thân cô bây giờ cũng cảm thấy xấu hổ không hiểu mình giận hắn cái
gì.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình chưa có làm chuyện gì sai sao? Không có chút cảm giác tội lỗi nào hay sao?
“Tôi không có tâm trạng giải thích với anh! Buông tôi ra!” Tiểu Ngưng dùng
hết sức để giãy giụa, cố gắng vùng vẫy ra khỏi tay hắn.
Cô càng
ngày càng to gan lớn mật, nói chuyện với hắn không rõ đầu rõ đuôi. Khoan dung hắn dành cho cô bây giờ hầu như rơi rụng hoàn toàn.
Hắn
mạnh mẽ đem cô đẩy ngã xuống, sau đó cả thân hình to lớn của hắn đè lên
cô: “Càng nuông chiều em lại càng không coi tôi ra gì. Nói cho em biết,
tôi sẽ không tha cho em nữa!”
Nói xong, hắn hôn điên cuồng lên
cổ, gáy của cô, in lại trên đó những dấu răng nho nhỏ tinh tế. Những dấu hôn bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của cô, vừa mình