
ng đã thấu hiểu được phần nào tính cách của đứa con trai mình. Chỉ cần vừa nói là muốn ra ngoài vườn chơi với ba, hắn đã hiểu ngay con trai có chuyện muốn nói với hắn.
Mà hắn nhìn bộ dạng ngập ngừng ấp úng của nó là đủ hiểu, chắc chắn là chuyện hắn rất khó trả lời.
Dương Dương nhíu mày nhìn ba nó.
“Không nói sao? Không nói thì ba đi vào nhà đấy!” Hắn giả bộ cất bước xoay người tựa hồ phải đi .
“Không ! Ba! Bọn họ….” Dương Dương giang cánh tay bé nhỏ của nó ra, chạy nhanh đến trước, ngăn cản Đường Hạo dời đi.
Nói xong, nó ôm chặt lấy thân thể Đường Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp ngẩng lên: “Ba …Ba thật sự muốn cùng dì kia kết hôn sao?”
“Đây là chuyện của người lớn! Dù sao… Dương Dương à, ba vẫn yêu con mà!” Lời nói của hắn không nặng không nhẹ, để cho Dương Dương biết chuyện này bây giờ cũng tránh được một số chuyện không hay sau này.
“Còn mẹ?! Mẹ phải làm sao bây giờ? Ba sẽ không cưới mẹ ạ?” Dương Dương đẩy hắn ra, hổn la hổn hển thét lên. Bỏ qua mọi lễ phép thường ngày, nó giống như một hiệp sĩ nhỏ dũng cảm đứng lên bảo vệ cho người mẹ yêu thương của mình.
“Mẹ con vẫn sẽ ở cạnh con! Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau!”
“Cái gì mà hai chuyện khác nhau? Ba không muốn nói cho con biết đúng không? Ba muốn cho con một bà mẹ kế, con không cần, không cần….” Dương Dương la lớn, tức giận đến mức nước mắt lã chã chảy ra.
“Là con trai thì đừng có khóc lóc như vậy! Khó coi chết đi được!” Bị con mình lên án, Đường Hạo cảm thấy hổ thẹn, thậm chí còn có cảm giác tội lỗi.
“Con là một thằng nhóc! Nói chính xác ra chỉ là một đứa con nít!” Đàn ông con trai không dễ rơi nước mắt, những lời đó chỉ là lời của kẻ thích hành hạ người khác. Muốn khóc mà không được khóc còn cảm thấy khó chịu hơn: “Làm sao ba có thể bỏ rơi mẹ để đi lấy người khác? Mẹ sẽ rất đau lòng! Mẹ nhất định sẽ không để ý đến ba!”
Đường Hạo lạnh nhạt, tự cười nhạo trong lòng. Cô ta sẽ đau lòng sao? Chẳng phải cô còn mong hắn đi cưới người khác hay sao?
Cô thậm chí còn muốn hắn đi tìm người phụ nữ khác. Nếu cô thật sự thích thì hắn cũng chẳng cẩn phải đau lòng, thống khổ ở trước mặt cô. Hiện tại, hắn cũng chán là phải là một diễn viên lắm rồi.
Dương Dương quệt nước mắt, nước mũi lên quần ba nó giống như trả được thù: “Ba! Nếu ba muốn kết hôn với người khác thì hãy trả con về bên mẹ, để con được ở cạnh mẹ có được không? Để cho mẹ và con cùng nhau bỏ đi thật xa… sẽ không bao giờ xem vào cuộc sống của mẹ và con nữa! Mẹ sẽ có bạn trai mới, và con tình nguyện để người khác làm cha mình chứ không để ai khác trở thành mẹ của con đâu!”
Chân mày Đường Hạo nhăn chặt lại, tức giận tóm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Dương Dương: “Đáng chết! Con có giỏi thì nói lại một lần nữa xem!” Hai mắt Đường Hạo mở to hết cỡ, gằn giọng đe dọa nói.
Dương Dương tuyệt nhiên không có sợ ba nó phát uy, so với lúc trước còn gân cổ hét lớn hơn: “Con nói, nếu ba muốn lấy người khác thì hãy đem con trả lại cho mẹ. Mẹ và con sẽ rời khỏi ba. Con cũng sẽ để mẹ kết hôn với một người đàn ông khác. Con tình nguyện để người khác làm cha mình chứ không để ai trở thành mẹ kế của con!”
Đường Hạo đột nhiên giơ cao tay lên, chuẩn bị muốn giáng cho con một cái tát.
Dương Dương ngẩng cao đầu. Cậu bé không có chút sợ hãi nhìn ba của mình, không chút sợ hãi chấp nhận cái tát sắp hạ xuống kia.
Trong nháy mắt, nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi của con, Đường Hạo như nhìn thấy hình ảnh kiên cường không phục của Lục Giai Ngưng.
Không như dự đoán, cái tát kia không rơi xuống. Đường Hạo tức giận hại tay xuống.
Nhìn bàn tay nắm chặt hạ xuống của cha mình, Dương Dương bây giờ mới bật khóc thành tiếng. Đúng vậy, nó bị ba nó dọa cho sợ hết hồn, khóc như mưa, ôm chặt lấy ba nó: “Ba… Ba… Ba…. Con cũng không muốn có người khác làm ba của con cả! Con muốn cả nhà chúng ta được ở cùng một chỗ! Vì sao ba không lấy mẹ? Ba không thích mẹ hay sao?”
Nghe tiếng khóc, tiếng khẩn cầu đầy xúc động của con trai mình, trong mắt Đường Hạo cũng lộ ra vẻ đau đớn. Hắn đau lòng, tự nói ra: “Chính là…. mẹ con không thích ba!”
Lần đầu tiên, Đường Hạo tự nói ra những lời trong tâm can của hắn. Hắn thật mình thật vô dụng, tình cảnh bế tắc, không lối thoát.
Dương Dương ngừng khóc, mở to hai mắt, ngạc nhiên: “Không thể nào! Mẹ chỉ thích ba thôi! Nếu không thích ba thì tại sao lại sinh ra con?”
“Có lẽ mẹ con không đành lòng vứt bỏ con!” Hắn đau khổ nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con. Lúc trước hắn cũng tự hỏi qua câu này, nhưng hắn không dám hình dung đến đáp án.
“Không phải! Lúc trước con nghe mẹ nói với bà ngoại, mẹ chỉ thích ba thôi!” Dương Dương lắc đầu kiên quyết phủ định: “Lúc trước con nghe bà ngoại nói, mẹ không đi tìm bạn trai vì mẹ chỉ thích ba của Dương Dương thôi!!”
Lời nói này của con đã làm khuấy động lên trái tim đang trĩu nặng của Đường Hạo. Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào con trai của mình, giọng nói có chút run rẩy: “Thật vậy sao?…. Mẹ con… đã nói ….như thế sao?. Đây là… con không có… lừa ba đúng không?”
Dương Dương lau nước mắt trên mặt, trịnh trọng khẳng định lại: “Đương nhiên là thật! Mẹ đã nói rằng