
g lầm, đây chính là cô gái mà thiếu gia thích, đêm đó bộ dạng bá đạo của thiếu gia khi ôm lấy cô đủ làm cho cậu hiểu rõ tất cả.
Thiếu gia vì cô ấy mà nổi điên, mất hết bình tĩnh.
Đôi mi thanh tú của cô hơi rung lên, cô lạnh nhạt lắc đầu: “Phụ nữ xung quanh anh ta rất nhiều! Cùng lắm tôi cũng chỉ là một trong số đó!”
Hải Uy nghi hoặc nhướn mày: “Phụ nữ của thiếu gia nhiều thế nào sao tôi lại không biết?”
“Tiền Lỵ Nhi, còn có nữ minh tinh Kỳ Kỳ, không phải sao?” Cô chỉ biết được có tên của hai người đó, hắn còn có nhiều bạn tình bí mật khác.
“Tiền Lỵ Nhi là hôn thê của thiếu gia đã sáu năm rồi, nhưng đến tận bây giờ thiếu gia cùng cô ta cũng chưa có tiến thêm một bước quan hệ nào cả!”Hải Uy đem hết những chuyện cậu biết kể hết cho Tiểu Ngưng nghe.
“Uhm!?” Chuyện giữa hôn phu hôn thê nhà người nhà, một cậu thiếu niên như Hải Uy thì làm sao mà biết hết được. Tiểu Ngưng không có phản bác lời cậu ta, bởi vì cô đối với đề tài này không có hứng thú.
“Kỳ thật! Qua nhiều năm như vậy nhưng phải đến một năm trước thiếu gia mới xảy ra vụ scandal tình ái với Kỳ Kỳ. Cả trước đó anh ấy cũng không đi lại thân mật với ai!”
“Uhm!” Tiểu Ngưng vẫn chỉ nghe, cúi đầu, tiếp tục làm đất trên luống hoa.
“Kỳ thật, thiếu gia không có đào hoa như người ngoài tưởng tượng. Có tiền lại đẹp trai, phụ nữ ai chẳng lại không muốn sà vào kiếm chút lợi lộc. Kỳ Kỳ cũng là một trong số đó. Tôi nghĩ thiếu gia chẳng qua chỉ là chơi đùa cho qua thôi!” Hải Uy đưa ánh mắt nhìn về phía bãi cỏ, “Có lẽ thiếu gia thích cô bé kia nên mới thích bãi cỏ đó!”
Những vết thương trong lòng lại một lần nữa rỉ máu, lời nói của Hải Uy khiến trái tim Tiểu Ngưng run lên. Nhưng rất nhanh, cô vùi lấp sự run rẩy đó. Hắn không có yêu cô, nếu hắn yêu cô thì tại sao lại còn gây cho cô bao nhiêu là đau khổ?
Hắn đối với cô chỉ có chiếm đoạt đáng sợ. Cùng với tình yêu vốn là hai việc không liên quan đến nhau. Cô phải nhanh chóng đưa Nhị Nhị đến chỗ của Lương Bân. Chỉ cần đưa Nhị Nhị đến chỗ Lương Bân là cô sẽ không còn bị Đường Hạo uy hiếp nữa. Sáng sớm hôm nay, cô đã gọi điện cho Lương Bân, anh ấy nói sẽ nhanh chóng trở về đón Nhị Nhị đi.
Tiểu Ngưng trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Cô chẳng còn cách nào khác mới phải gọi điện cho Lương Bân.
Chỉ cần Nhị Nhị an toàn đến chỗ Lương Bân thì cô sẽ nghĩ cách thoát khỏi nơi này ngay lập tức. Lần này rời đi, cô tuyệt đối không thể để cho Đường Hạo có cơ hội bắt được.
“Này! Chị không nghe tôi nói sao?” Hải Uy ngừng nói, có chút mất hứng.
Tiểu Ngưng vẫn nhàn nhạt không quan tâm nhưng lại có vẻ xấu hổ.
“Xem ra, chị đối với chuyện của thiếu gia không quan tâm thì phải? Hai người không phải yêu nhau sao?” Cậu ta khó hiểu hỏi. Bọn họ chắc hẳn là người yêu của nhau, nhưng tại sao lại làm cho người ta thấy họ chẳng có vẻ gì là yêu thương nhau cả nhỉ? Thật kì quái.
“Yêu? Không! Giữa hai người chúng tôi không có tình yêu.”Tình yêu phải được xây dựng dựa trên sự tôn trong lẫn nhau, nhưng đằng này hắn lại liên tiếp tổn thương cô. Cô không nhịn được nói: “Hắn không hề có chút tôn trong tôi, và tôi chẳng qua cũng là bị hắn cầm tù đáng thương tại nơi này!”
Hải Uy nhìn thấy sự đau khổ trong đáy mắt của Tiểu Ngưng. Ánh mắt của cô bất lực phản kháng, u sầu. Hải Uy biết cô sống tại đây chắc không sung sướng gì, không khỏi đồng cảm, “Nếu chị có khó khăn gì, hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ chị!”
“Cảm ơn cậu!”
Tiếng bước chân trầm ổn từ xa đang tiến lại gần khiến Hải Uy quay đầu lại. Quả nhiên là thiếu gia, “Thiếu gia!”
“Ừ!” Đường Hạo mím môi mỏng, hừ nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt tập trung lên người Tiểu Ngưng.
Hải Uy tự động rời đi, nhường không gian lại cho hai người.
Tiểu Ngưng xoay người, tiếp tục làm việc, đem số hoa Hải Uy đã mua về trồng tiếp, giống như chẳng có gì có thể quấy rầy đến công việc của cô.
“Đây là hoa gì vậy?” Hắn đột nhiên đi đến bên người cô, mở miệng hỏi.
Tiểu Ngưng ngẩn người, vừa nãy cô còn nghĩ rằng hắn đến đây chắc lại để châm chọc mình. Nhưng thật không ngờ, hắn lại hỏi cô một câu mà rõ ràng hắn đã biết câu trả lời. Bất quá, cô làm ngơ, chẳng muốn để ý đến hắn.
“Ngưng! Em định không nói gì với tôi hay sao?” Đường Hạo đột nhiên hỏi một câu bằng giọng điệu thoải mái vô cùng, giống như từ trước đến giờ hai người vốn không có hiểu lầm hay xích mích. Hắn vươn tay, ôm lấy cô, để cô phải nhìn thằng vào mắt hắn.
Ánh mắt Tiểu Ngưng rơi xuống người hắn. Cô thở dài: “Tôi trả lời anh hay không có quan trọng sao? Anh vẫn luôn muốn thế nào mà làm thế đó, không hề bận tậm đến cảm nhận của tôi, không phải hay sao?”
“Muốn thế nào thì làm thế đó ư? Tôi….”
“Thiếu gia, tôi còn nhiều việc phải làm nên không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với anh!” Nói xong, cô cầm mấy thứ dụng cụ làm vườn linh tinh lên, rời khỏi.
Toàn bộ sự dịu dàng chỉ là khúc mở đầu cho việc tổn thương đêm khuya hắn định gây ra. Cô tự nhắc nhở, không để bản thân mình dao động.
Nhìn bóng lưng dần xa của Tiểu Ngưng, Đường Hạo tức giận không biết phải làm như thế nào. Đáng chết, trừ việc làm tổn thương cô, hắn thực không