Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324343

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

ợc hay không vậy” Kính Huyễn soa

huyệt thái dương đang đau của mình, đồng thời nhìn ba người đàn ông trước mắt

mình phát giận, thật là muốn đi về không muốn nhìn bọn họ nữa.

“Kính Huyễn, em theo anh trở về đi, về anh sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho

em hiểu, với lại nhiều năm rồi mẹ anh không gặp em, bà mỗi ngày đều nhớ đến em,

em cùng anh trở về có được hay không” Dương Lịch tỏ thái độ thành khẩn nói,

cuối cùng còn đem mẹ của mình ra, có thể thấy được anh muốn Kính Huyễn theo anh

đến mức nào.

“Kính Huyễn sẽ không cùng anh đi, cô ấy chỉ thuộc về mình tôi mà thôi” Diêm Hỏa

bá dạo ôm Kính Huyễn vào trong ngực của mình, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

“Anh làm gì vậy, buông tôi ra” Kính Huyễn mất hứng thoát ra khỏi ngực của Diêm

Hỏa, bây giờ đang nói chuyện đứng đắn, mà anh không nghiêm túc gì cả cư nhiên

trước mặt của mọi người mà ôm mình trong ngực. Thấy Tiêu cùng Dương Lịch tức

giận, Kính Huyễn cũng biết người đàn ông này có bản lĩnh có thể khiến người

khác tức giận.

“Anh không nghe thấy Kính Huyễn kêu anh buông cô ấy ra sao, buông tay ngay”

Dương Lịch đưa tay muốn kéo Kính Huyễn từ trong ngực Diêm Hỏa ra, lại bị Diêm

Hỏa khéo léo tránh khỏi, làm cho Dương Lịch cầm lấy chỉ là không khí mà thôi.

“Các người đừng có nháo loạn nữa có được hay không, tôi muốn đi về, nháo đến

đây là kết thúc được rồi đấy, tôi hy vọng về sau không cần nháo loạn nữa” Kính

Huyễn ở trong ngực Diêm Hỏa nói lớn. Hiện tại người vây lại xem ngày càng

nhiều, hơn nữa mấy người này trong xã hội đều có danh tiếng, nếu còn ở đây nói,

thế nào ngày mai cũng lên trang nhất của tin tức.

“Vậy em cùng anh trở về đi” Trăm miệng cùng nói một câu, sau khi nói xong lại

bắt đầu trừng mắt đối phương.

“Kính Huyễn em theo anh trở về đi” Trợn mắt nhìn đối phương, sau lại chuyển mục

tiêu sang Kính Huyễn, Kính Huyễn bị kẹp chính giữa ba người, thật sự là không

biết làm sao mà lựa chọn.

“Ha ha! Tôi ở nhà Mật Nhu là được rồi, không cần

phải làm phiền tới mọi người” Kính Huyễn cười khan nói, mình thật đúng là một

người ngu ngốc mà lại đi chọn nhầm chủ đề mới chết chứ.

“Không được, em không thể ở đó, em cùng anh trở về là được rồi” Diêm Hỏa nói

xong bá đạo muốn ôm Kính Huyễn vào trong xe, lại bị Tiêu kịp thời ngăn cản

được.

“Tôi còn chưa có đồng ý, làm sao anh có thể tùy tiện mang cô ấy đi được chứ”

Tiêu dùng sức đem Kính Huyễn từ trong ngực Diêm Hỏa kéo ra, khiến cho Kính

Huyễn bị lảo đảo.

“Kính Huyễn là mẹ của con tôi, đương nhiên là muốn về cùng tôi rồi” Diêm Hỏa

muốn đem Kính Huyễn đứng bên cạnh Tiêu kéo qua, nhưng Tiêu cũng không yếu thế

không buông tay, Kính Huyễn cứ như vậy mà bị hai người kéo qua kéo lại.

“Anh có buông hay không” Diêm Hỏa khiêu khích nhìn Tiêu không buông tay Kính

Huyễn.

“Những lời này là tôi nói với anh mới đúng” Tiêu cũng không cam chịu yếu thế

nắm chặt tay Kính Huyễn, cũng không có ý tứ muốn buông tay.

“Hai người các anh buông tay tôi ra cho tôi, không được ồn ào nữa” Càng ngày

càng có nhiều nguời tới xem, Kính Huyễn chỉ muốn tìm chỗ nào đó trốn mà thôi.

Cô muốn thoát mà tay cứ bị nắm chặt, nhưng là hai người đàn ông tức giận này,

sức lực cũng không giống nhau, Kính Huyễn làm thế nào cũng không thoát được hai

người này.

“Anh có buông ra hay không hả” Diêm Hỏa đỏ mắt lạnh lùng nhìn Tiêu, cảm nhận được

người mình nắm tay nãy giờ đang không vui giãy dụa, muốn tốc chiến tốc thắng

nhanh một chút.

“Tôi không buông” Tiêu cũng không chịu buông tay Kính Huyễn ra, muốn đem tay

Kính Huyễn từ trong tay Diêm Hỏa lấy ra, Diêm Hỏa cũng không cam chịu kéo Kính

Huyễn về phía mình, hai người đàn ông cứ như vậy trên đường lớn kéo qua kéo

lại.

“Anh rốt cuộc là có buông tay cô ấy ra hay không, anh không thấy là cô ấy đang

khó chịu hay sao” Tiêu không chịu thỏa hiệp kéo tay Kính Huyễn, dùng sức đem

Kính Huyễn kéo về phía mình.

“Biết cô ấy khó chịu như vậy, tại sao anh không chịu buông cô ấy ra” Diêm Hỏa

cũng lôi kéo Kính Huyễn về phía mình, Kính Huyễn cứ như vậy mà bị hai người đàn

ông kéo qua kéo lại như muốn xé đôi cô ra.

“Đau quá, hai người có dừng tay lại cho tôi có nghe hay không hả?” Kính Huyễn

cảm giác như mình là con búp bê đang bị xé ra làm đôi, mà hai người đàn ông này

là hai đứa con nít đang dành món đồ chơi.

“Anh có nghe hay không, Kính Huyễn nói đau kìa, anh rốt cuộc có buông ra hay

không” Diêm Hỏa giành trước mặt Tiêu nói, thấy Kính Huyễn đau đớn nhíu mày

trong lòng có chút đau, nhưng anh không muốn buông Kinh Huyễn ra, bởi vì anh sợ

khi buông tay Kính Huyễn ra anh sẽ mất đi cô.

“Tôi không buông, tôi sẽ không để cho Kính Huyễn trở về với anh” Tiêu cũng thấy

Kính Huyễn nhíu mày, nhưng nếu buông ra thì Kính Huyễn sẽ bị dẫn đi.

“Lập tức buông tay cho tôi, tôi đau muốn chết rồi” Kính Huyễn đau đớn hầm hầm

nhìn hai người, muốn bọn họ nhanh một chút buông tay cô ra.

“Không buông” Hai người đàn ông đồng thanh nói sau đó liền cùng nhau trừng mắt

đối phương

“Tôi nói anh buông ra có buông không hả, tôi thật sự rất giận” Kính Huyễn nổi

gân xanh hết trên mặt, mắt nhắm thật c