
ông muốn nói, vậy tôi cũng không miễn cưỡng ép buộc cô.” Tiêu cũng được
xem như là người bạn thân thiết, nếu cô không nói, cũng không cần thiết phải
khổ sở hỏi tiếp, chờ Kính Huyễn sau khi tỉnh lại tự mình đi hỏi cô ấy là tốt
nhất.
“A, đúng rồi, còn hai tên nhóc kia nữa, một mình tôi ở trong bệnh viện, tôi
muốn đổi bộ đồ đêm hôm qua và cũng muốn dẫn bọn chúng đến bệnh viện, hiện tại
cũng đã trễ thế này, hai tên nhóc kia nhất định sẽ lo lắng. Tiêu, anh đem hai
đứa bọn chúng đến đây đi.” Mật Nhu quá bận việc, hiện tại mới nghĩ đến hai tiểu
bảo bối bị thương cũng đang đợi mình, a, bây giờ như thế nào đây, bọn họ cũng
đều bị thương, rồi hôn mê.
“Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ đem hai tên nhóc kia an toàn mang tới trước mặt
của cô.” Bộ dạng Tiêu giống như đang nhận nhiệm vụ trọng đại của Mật Nhu. Bộ
dạng nghiêm túc này của anh, bởi vì anh nhìn thấy Mật Nhu không có tâm tình tốt
mấy, nên anh lập tức dùng biểu hiện để chọc cô cười.
“Ha ha, rốt cuộc cô cũng đã cười, thật ra thì cô cười lên trong rất xinh đẹp,
về sau phải cười nhiều mới được.” Tiêu nhìn nụ cười rực rỡ vui vẻ của Mật Nhu
mà thấy ngây người, không tự chủ được liền thốt lên những lời trong lòng mình.
“Biết rồi, trước hết anh nên nhanh đi đón hai tên nhóc kia lại đây rồi hãy
nói.” Mật Nhu bị câu nói của Tiêu làm cho có chút đỏ mặt, vội vàng luống cuống
nói Tiêu đi ra ngoài đem hai tên nhóc kia đến, còn mình ngồi yên lặng ở bên
cạnh Kính Huyễn mà nhìn cô, trong lòng càng ngày càng cảm thấy chua xót nhiều,
lỗ mũi cũng ê ẩm, như muốn khóc.
“Kính Huyễn, chính vì cậu quá quật cường, lại cứ tăng thêm việc mà không biết
quý trọng đến thân thể của mình, cậu xem, hiện tại biến mình thành cái bộ dạng
này, cũng chỉ biết làm cho mình lo lắng. Hừ, lần sau nếu cậu dám biến thành cái
bộ dạng này, mình sẽ không quan tâm đến cậu nữa, ai biểu cậu làm mình ra như
vậy, không biết quan tâm đến thân thể của mình một chút nào.” Mật Nhu nói với
giọng điệu oán trách, nhưng trong lời nói đều là sự quan tâm, bởi vì Kính Huyễn
cảm thấy không thoải mái nên liền cau mày lại, Mật Nhu càng giận chính mình
thêm.
“Nói đi nói lại cũng đều do mình không tốt, vốn
không nên để cho cậu mệt nhọc như vậy, cậu còn phải chăm sóc cho hai tên nhóc
kia, lại phải đi công tác vì công việc, còn buổi tối lại thường giúp đỡ giải
quyết ít chuyện bí mật trong bang. Cậu đừng tưởng mình không biết mọi việc
trong bang, nhiều năm như vậy, khi không có mình thì tự cậu lại đi lo hết,
không phải không biết cậu ở trong bóng tối thao túng hết tất cả mọi việc, có
phải cậu cố ý không muốn lo cho bản thân của mình không hả, thiệt là.”
Mật Nhu thấy trong phòng bệnh không có ai, từng câu nói ẩn sâu trong lòng vẫn
cứ nhìn Kính Huyễn mà nói ra tất cả, như vậy trong lòng cũng sẽ thoải mái một
chút, nhìn Kính Huyễn cả ngày đều làm việc giống như không muốn sống vậy. Cho
dù là siêu nhân cũng sẽ không chịu nổi, huống chi là một thân thế nhỏ gầy yếu
như thế này đây?
Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, làm tất cả những lời Mật Nhu
còn chưa nói xong đều bị cắt đứt hết. Bất đắc dĩ Mật Nhu mới nghe điện thoại,
chỉ là cô vẫn còn chưa nói gì, thì giọng bên kia điện thoại di động liền truyền
đến âm thanh rất hưng phấn.
“Mật Nhu, anh là Linh nè, em bây giờ ở nơi nào, anh đi tìm em, chúng ta cùng
nhau tập trung lại cùng nhau đi ra ngoài.” Ở bên kia điện thoại di động không
biết Linh đã hạ quyết tâm trong lòng đến bao nhiêu lần mới dám gọi cuộc điện
thoại này, vui mừng đến độ ngay cả Mật Nhu cũng không thể nào mở miệng nói
được, thật là làm cho người ta không thể tin được, một công tử hào hoa phải
thay đổi cả tính tình, sao lại thay đổi quá nhanh như vậy chứ.
“Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, không có rãnh, muốn tập trung thì tự anh đi tập
trung lại là đủ rồi.” Giọng điệu Mật Nhu đối với Linh lại chẳng hề khác xưa
mấy, giọng nói không hề tốt chút nào, chỉ là Linh lại cảm thấy không hề oán
trách.
“Cái gì, em ở bệnh viện, em vẫn còn bị thương sao, em ở bệnh viện nào, anh đi
tìm em.” Linh nghe Mật Nhu nói đang ở trong bệnh viện, nhất thời khẩn trương
hỏi thăm địa chỉ bệnh viện, sự quan tâm cũng được thể hiện ở trong lời nói, Mật
Nhu nghe được lời nói này, nếu nói không cảm động thì thật sự là giả.
“Người bị thương là Kính Huyễn, anh muốn tới đây phải không, tốt lắm, hiện đang
ở bệnh viện XX, nhanh qua đây đi.” Mật Nhu vừa nghĩ tới việc Linh hay bắt nạt
cô con gái nuôi bảo bối sắp đến chỗ của mình: hắc hắc, hiện tại anh muốn đến
đây, vậy thì xem như một cơ hội tốt để trả món nợ này, để cho anh còn dám thích
đùa giỡn với bọn trẻ hay không, cho dù có đùa thì cũng phải xem đối tượng.
Buổi sáng Hoan bảo bối khóc một mực nói Linh đã phá hư bao nhiêu thứ, bắt nạt
bé thế nào, làm rớt hư quà tặng mà cô bé làm cho Kính Huyễn như thế nào, lúc ấy
Mật Nhu nghe được việc đã đánh Tiêu hết một trận, nếu như chỉ vì Hoan bảo bối
còn nhỏ tuổi mà có ảnh hưởng đến tâm lý nó, vậy anh cần phải bồi thường rồi đó.
“Cái gì, Kính Huyễn bị thương, không trách sao anh vẫn không gọi điện th