
cùng làn da trắng nõn như ngọc, tôn nhau lên, rực rỡ! Hợp với một
bộ áo cưới trắng noãn, thấy thế nào Mật Đường cũng đẹp không sao tả
xiết!
“Thật là cô dâu xinh đẹp! So sánh với chú rễ như anh, còn hơn mấy
phần.” Đường Long mặc đồ vest, ca ngợi tự đáy lòng cô dâu của anh. Anh
được thợ trang điểm điểm một chút, tóc ngắn cũng được tạo hình đơn giản. Vốn khuôn mặt anh tuấn, càng thêm hoàn mỹ.
“Cô dâu đẹp gái, chú rễ đẹp trai, hai người mà sinh cục cưng nhất
định sẽ càng thêm xinh đẹp.” Thợ trang điểm nhìn đôi vợ chồng sắp cưới
này, ca ngợi .
“Nói đến cục cưng, anh có muốn đem Long thái tử cùng Phượng công
chúa đến đây để chụp một tấm ảnh gia đình không?” Mật Đường nhớ tới Long thái tử cùng Phượng công chúa, trong lòng tràn đầy áy náy. hai người
bọn họ chỉ lo chụp hình, lại bỏ sót hai bảo bối.
lời nói của Mật Đường, làm thợ trang điểm kinh ngạc. Cô gái này
cùng lắm là hơn hai mươi hai tuổi, cô nhỏ như vậy, tại sao có thể là mẹ
của hai đứa bé? Chẳng lẽ, ăn cơm trước kẻng? Nếu không nữa thì, cô là vợ kế của người đàn ông này?
Đường Long nhìn thợ trang điểm kia đâng trợn to mắt, trong lòng
không nhịn được cười thầm Mật Đường. Một cô dâu muốn chụp hình cưới lại
muốn mang theo hai đứa bé, đó không phải là không đánh đã khai mình làm
mẹ trước khi cưới ư? Anh vừa nháy mắt với Mật Đường, vừa cười nói.”À, cô ấy rất hiền, mà lại thích cháu gái của tôi! Nếu em muốn chụp ảnh với
bọn nó thì để dịp khác nhé!”
“Vâng!” Mật Đường nói xong cũng biết mình phạm vào một sai lầm nhỏ.
Cô không khỏi mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, thật may là Đường Long ra mặt giải vây, mới để cho cô không đến nỗi bị bêu xấu trước mặt mọi người ở
đây! hông khí sáng sớm, cực kỳ mát mẻ thoải mái.
Người tập thể dục, nhiều vô số. Tiêu Tử Phượng, cũng là một thành
viên trong đó. Cô mặc một bộ áo quần vận động tay ngắn, xen lẫn trong
đám người, đặc biệt bắt mắt dễ coi.
Thật ra thì, cô vốn không có thói quen vận động. Bởi vì ngày hôm qua ngủ một ngày, buổi tối thật sự ngủ không được. Cô giống như bánh nướng
áp chảo vậy, lăn qua lộn lại một buổi tối. Thật vất vả nhịn được đến khi sắc trời tỏa sáng, liền đứng dậy đi tập thể dục buổi sáng.
“Tử Phượng, em cũng tới vận động à!” Một giọng nói quen thuộc, bên
tai vang lên Tiêu Tử Phượng . Cô quay đầu nhìn lại, lại là Đổng Vân
Phi. Anh mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu, trên chân là một đôi
giày thể thao hàng hiệu, cả người tràn đầy một loại khỏe mạnh cùng sức
sống.
Tiêu Tử Phượng nhìn Đổng Vân Phi một cái, cũng không nói gì. Cô tiếp tục chạy về phía trước, giống như gặp phải một người xa lạ. Nhìn thấy
Đổng Vân Phi, liền khó tránh khỏi khỏi nghĩ đến chuyện trên bờ biển.
Khuôn mặt không nhịn được bay lên một luồng mây hồng. Lòng của cô, cũng
không ngừng đau đớn.
Đường Long đã cắm một cây đao trong lòng của Tiêu Tử Phượng cô. Mà
người đàn ông này thì thừa dịp cô uống say, cướp lấy trong sạch của cô.
Mặc dù cô hận người đàn ông này, lại càng hận Đường Long hơn.
“Tử Phượng, em vẫn giận anh sao?” Đổng Vân Phi không có nổi giận,
tiếp tục đuổi theo. Anh lượn vòng trước người của Tiêu Tử Phượng, toát
ra thân thể cường tráng của mình:!”Tử Phượng, đừng tức giận nữa. Anh
thật lòng yêu em, em gả cho anh đi!”
Tiêu Tử Phượng liếc Đổng Vân Phi một cái, thay đổi phương hướng khác mà chạy đi. Cô không cần lý tới người mảnh vụn này, nhìn thấy cái mặt
của anh, cô sẽ nhớ tới chuyện mình bị vũ nhục.
“Bán hoa đây, bán hoa đây.” Một cô bé bán hoa chạy tới. Đi tới trước mặt Đổng Vân Phi thì ngừng lại.”Tiên sinh, mua hoa không?”
“Cô bé, toàn bộ số hoa của cháu, chú sẽ mua hết.” Đổng Vân Phi móc
ra hai tờ tiền mệnh giá lớn, đưa cho cô bé. Nhận lấy giỏi hoa hồng, anh
đuổi theo Tiêu Tử Phượng. Anh tin tưởng, chân thành và kiên trì sẽ có
kết quả. Chỉ cần Đổng Vân Phi anh đủ thành tâm, anh nhất định sẽ đả động được lòng của người đẹp.”Tử Phượng, Tử Phượng. Em chờ anh một chút!”
Tiêu Tử Phượng giống như không có nghe thấy, trực tiếp chạy về phía
trước. Cô chạy nhanh, Đổng Vân Phi nhanh hơn. Anh chạy đến trước mặt của Tiêu Tử Phượng, đem giỏ hoa mới mua được giơ lên trước mặt cô, lớn
tiếng hô.”Tử Phượng, anh yêu em, anh hi vọng em có thể gả cho anh.”
Người đàn ông này, sao lại không thức thời như vậy? Cô đã rất rõ
ràng cự tuyệt anh, sao anh còn quấn chặt lấy cô? Cho dù Đổng Vân Phi
thật tâm yêu cô, cô cũng tuyệt sẽ không gả cho anh! Một kẻ lợi dụng lúc
người ta gặp khó khăn, tại sao có thể làm chồng của Tiêu Tử Phượng cô
được?
Một bà lão tản bộ đi tới, cảm động nhìn nhìn Đổng Vân Phi, sau đó
xoay người hướng Tiêu Tử Phượng nói: “Cháu gái à, đồng ý nó đi! Bây giờ
trong cái xã hội này, muốn tìm một người thật lòng yêu cháu không dễ
dàng đâu! Đừng bỏ lỡ cơ hội mà hối hận cả đời!”
Tiêu Tử Phượng khẽ cười cười với bà, bà lão thì thở dài xoay người
đi. Tấm lưng kia, có chút đau thương cùng cô đơn. Có lẽ, bà cũng là một
người phụ nữ bỏ lỡ người đàn ông thật tâm yêu mình!
“Tử Phượng, anh thật lòng yêu em, gả cho anh đi! Nếu như em muốn anh quỳ xuống cầu hôn, bây giờ anh sẽ quỳ xuống.” Đ