
ổng Vân Phi tay nâng giỏ hoa, chuẩn bị quỳ xuống đất cầu hôn.
“Đổng Vân Phi, anh đừng giả điên nữa!” Tiêu Tử Phượng xoay người,
lướt qua Đổng Vân Phi, trực tiếp chạy đi. Phía sau của cô, truyền đến
giọng nói cố chấp của Đổng Vân Phi: “Tử Phượng, anh sẽ không chết tâm .
Tin tưởng, anh nhất định sẽ đả động trái tim của em!”
Anh muốn đả động trái tim của cô?
Ha ha, cô đã sớm không có tâm! Lòng của cô, bị Đường Long xé tan
thành từng mảnh rồi, kể cả tự ái của cô cũng giẫm dưới chân. Cô còn có
trái tim được à?
Tiêu Tử Phượng đi vào phòng làm việc của mình, trên bàn xuất hiện một giỏ hoa quen thuộc. Giỏ hoa ấy, chính là của Đổng Vân Phi.
“Thư kí Trần, giỏ hoa này là ai đưa tới?” trong lòng Tiêu Tử Phượng
mặc dù hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn không nhịn được hỏi Trần Vân một
tiếng. Trần Vân đang gõ bản văn cười nói.”Hoa này ư, là tổng tài Đổng
Vân Phi của tập đoàn Đổng thị đưa tới! Cô nhìn đi, phía trên có thư của
anh ấy đấy!”
Trần Vân âm thầm nghĩ tới, đúng là thiên kim nhà giàu có khác, mới
vừa bị một tổng tài vứt bỏ, lập tức có một người tổng tài khác tìm tới
cửa. Con gái bình thường, e rằng không có phúc khí này.
Tiêu Tử Phượng lấy ra một lá thư từ giỏ hoa, phía trên có ghi từng dòng chữ cứng rắn kiên quyết:Tử Phượng, bất kể em có tin hay
không, anh đều muốn nói cho em : anh không phải loại người lợi dụng lúc
người ta gặp khó khăn! Nếu như không phải là em say rượu kéo anh không
buông, anh nhất định không dám chạm vào em! Anh biết, em say rượu, đem anh trở
thành một người đàn ông khác. Làm thế thân cho một người đàn ông khác,
trong lòng của anh quả thật có chút chua sót. Cho nên anh muốn an ủi em, cũng không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đó là bởi vì anh
yêu em mà thôi! Ngay từ lúc em chưa đính hôn, anh đã yêu em. Chỉ vì em là hoa có chủ, anh cũng chỉ có thể ẩn nhẫn tình cảm
của mình. Ở trong quán bar, lần nữa gặp lại em, gặp lại em khi em bị
thống khổ hành hạ, lòng của anh cũng bối rối. Trong lòng anh âm thầm
thề: anh nhất định sẽ cho em vui vẻ, anh muốn em hạnh phúc. Bất kể trong lòng của em mâu thuẫn
đến cỡ nào, anh sẽ không nổi giận! Anh tin, tình yêu của anh là một chìa khóa vạn năng, nhất định sẽ mở ra trái tim đã rỉ sắt của em. Đổng Vân Phibên trong lòng của Tiêu Tử Phượng, thoáng qua một tia cảm động! Nước mắt, nhanh chóng làm mơ hồ ánh mắt của cô. Khi cô thương tâm nhất, lại
có người nói với cô ấm áp ngọt như vậy.
Anh nói rất đúng, lòng của cô đã gỉ sét, hơn nữa gỉ thành một cục
sắt. Nhưng mà anh yêu, cũng không nhất định là chìa khóa vạn năng! Cho
dù anh vạn năng cỡ nào, cô cũng sẽ không mở cho anh một cơ hội.
Tiêu Tử Phượng cầm giỏ hoa, và tờ giấy kia, ném vào thùng rác.
Cô vốn cho là, chuyện này coi như là đã qua. Không nghĩ tới, lúc tan việc, cũng đang Tiêu thị tập đoàn trước đại lâu lại một lần nữa gặp cái này người đàn ông đáng ghét. Khi Tiêu Tử Phượng đi xuống thang máy, liền nhìn thấy một đống lớn
nhân viên nữ vây tại một chỗ, chỉ vào cửa nghị luận cái gì đó!
“Trời ạ, các cậu thấy chưa. người đàn ông ôm hoa tươi đó rất đẹp trai!”
“Ha ha, có đẹp trai hơn nữa, chỉ sợ cũng không tới phiên Châu nhi cậu đâu!”
“Tớ đương nhiên là không có cái phúc khí này. Ha ha, tớ chỉ tò mò, anh ta chờ cô gái đẹp nào của công ty chúng ta đây?”
trong lỗ mũi Tiêu Tử Phượng không nhịn được hừ một tiếng. Trong
lòng, âm thầm cười nhạo mấy người nhân viên nữ: một đám vịt con xấu xí
vọng tưởng biến thành thiên nga.
Tiêu Tử Phượng còn chưa đi ra khỏi tòa nhà, Đổng Vân Phi liền ôm một bó hoa tươi, đi tới. Anh lộ ra nụ cười mị hoặc người, chào hỏi Tiêu Tử
Phượng.”Tử Phượng, anh tới đón em.”
sau lưng Tiêu Tử Phượng truyền đến tiếng nghị luận nhỏ giọng của đám nhân viên nữ. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn bay vào trong lổ tai Tiêu Tử
Phượng.
“Tớ tưởng anh ta tới đón ai, nguyên lai là tới đón ả bị bồ đá!”
“Ha ha, nếu cô ta không phải là thiên kim nhà giàu, làm sao vừa mới
bị một tổng tài vứt bỏ, sẽ có một tổng tài khác tìm tới cửa. Xem ra,
sinh trong nhà giàu thật tốt!”
“Người đàn ông thường nhìn trúng phụ nữ có giá trị. Có mấy người đàn ông yêu tiền mà đón dâu? Đường tổng tài bỏ qua thần tài này, Đổng tổng
tài ngược lại thật tinh mắt.”
“Mọi người nói phải, nếu như không phải là nhìn trúng tiền tài Tiêu
thị, người nào sẽ nguyện ý muốn một ả đàn bà xấu tính như vậy? Nếu ả
không sinh ra trong gia đìn tối, đoán chừng giá thị trường cũng chẳng
được bao nhiêu.”
“Các người nhỏ giọng dùm một chút, cẩn thận ác nữ kia nghe được, sẽ
đập nát chén cơm của các người đấy. Mọi người đi thôi, đừng tự thiêu
mình.”
Tiêu Tử Phượng cũng cười cười với Đổng Vân Phi, thuận tay nhận lấy
hoa của anh. Trong tiếng nghị luận của mọi người, nâng cao sống lưng kéo Đổng Vân Phi rời đi. Cô vốn không muốn cùng Đổng Vân Phi đi, nhưng để
chứng minh cô không thiếu đàn ông, vì để cho đám nhân viên vô lương kia
xem một chút, cô đi theo Đổng Vân Phi lên xe.
Thật ra thì, Tiêu Tử Phượng luôn cho rằng, mình không phải là một
cấp trên luôn