
n tới đây.”
Đồng Nhan vừa nghe liền ngây ngẩn cả người: “Ai?”
Đồng Thiên Bác thấy giọng cô kinh ngạc, cười ha ha ôn hòa nói: “Mẹ con, hôm nay ba mới đón bà ấy đến thành phố A.”
Đồng Nhan nhắm mắt đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, sau khi kiềm chế tâm tình, to giọng nói: “Ông đưa bà ấy đến đây làm gì?”
Đồng Thiên Bác làm như không biết Đồng Nhan tức giận cười nói: “Ha ha, Đồng Nhan à, nói thế nào thì con cũng sắp kết hôn phải để mẹ được tận mắt nhìn chứ.” Đồng Nhan nghiến răng, tay như muốn bóp nát điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại của Đồng Thiên Bác, Đồng Nhan liền gọi cho Tiếu Thâm, ở bên này Tiếu Thâm đang họp, nghe tiếng chuông điện thoại lập tức tối sầm mắt, mấy ngày nay bị Đồng Nhan chọc giận, lúc này tối sầm mặt hỏi: “Của ai?”
Quản lý cấp cao ngồi ở dưới nhìn nhau, vội vàng móc điện thoại ra nhìn rối rít lắc đầu, thư ký đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Tiếu, là của anh.”
Lúc này Tiếu Thâm mới phản ứng được, lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là của hắn, sau đó nhìn tên trên màn hình. Lại là cô, khuôn mặt tối sầm lập tức trở nên vui vẻ.
Hắng giọng, cố làm ra vẻ đắn đo sau đó mới giả bộ chán ghét nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”
Quản lý cấp cao ngồi phía dưới nhìn nhau, tổng giám đốc đang chơi trò thay đổi sắc mặt sao? Đồng Nhan hít sâu, im lặng một lúc mới mở miệng: “Hay là chúng ta đừng kết hôn nữa.”. Bây giờ chưa kết hôn mà nhà họ Đồng đã bắt đầu có ý định xấu xa rồi nếu thật sự kết hôn thì không biết sẽ tới mức nào?
Tiếu Thâm vừa nghe liền tối sầm mặt, không quản còn đang họp, trực tiếp đứng dậy rời đi, thư ký nhìn không dám nói gì, sắc mặt ông chủ thay đổi, đây là điềm báo một cơn bão chuẩn bị đổ bộ, không cần phải nói cũng biết sức công kích của nó to như thế nào.
“Cô nổi điên gì chứ, chuyện này có thể do một mình cô quyết định sao?” Đời này hắn chưa từng gặp chuyện như vậy, hôn nhân của hắn do hắn làm chủ, tại sao cô có thể nói kết hôn là kết hôn, không kết hôn là không kết hôn.
Đồng Nhan không nhịn được thở dài: “ Tôi đã nói với anh, hai chúng ta kết hôn sẽ có rất nhiều phiền toái, những thứ khác không nói, bây giờ nhà họ Đồng đang nhìn chằm chằm anh, chờ miếng thịt béo bở kia đưa tới cửa, tôi không muốn có liên quan gì đến nhà họ Đồng nữa, có được không?”
Tiếu Thâm tức giận, đưa tay tháo cà vạt, đôi tay chống nạnh vào thang máy đi xuống, sắc mặt hung dữ: “Được cái gì mà được.”
Tiếu Thâm điên cuồng lái xe đến công ty Đồng Nhan, sau khi đi lên, không nói gì cũng không để ý đến những người xung quanh nắm tay Đồng Nhan đi ra, Đồng Nhan bị dọa sợ kêu to: “Anh làm gì đấy?”
Khuôn mặt Tiếu Thâm hung dữ, giống như người khác thiếu nợ hắn, không nói câu nào lôi Đồng Nhan đi ra, Đồng Nhan thấy không thể làm gì liền vội vàng vòng hai tay ôm cửa kính phòng làm việc: Rốt cuộc anh muốn làm gì, anh điên rồi sao?”
Tiếu Thâm vẫn không nói lời nào, khom lưng ôm ngang người Đồng Nhan. Các đồng nghiệp phía sau nhìn thấy cực kỳ ngưỡng mộ, Đồng Nhan thật là tốt số, tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
Vào thang máy Đồng Nhan liền nổi giận: “Tôi hỏi anh đang làm gì vậy?” Tiếu Thâm cũng không thả người cứ ôm cô như vậy, im lặng cười: “Muốn đổi ý sao? Tôi lớn như thế này chưa có ai dám đối với tôi như vậy, dám đùa bỡn tôi, lá gan không nhỏ."
Đồng Nhan chưa từng thấy bộ dáng Tiếu Thâm như vậy, giọng nói dọa người, khuôn mặt này khiến Đồng Nhan nghi ngờ có khi nào anh ta muốn giết người không.
"Cái đó, vốn dĩ chuyện này đột ngột xuất hiện, lúc trước tôi với anh đều là người xa lạ, mặc dù ở giữa không biết làm sao có con, nhưng hai mẹ con tôi đã sống cùng nhau sáu năm mà không có anh, hơn nữa cuộc sống cũng rất tốt, đột nhiên anh xuất hiện lại muốn kết hôn, điều này mà nói đối với tôi anh chỉ là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện, cho nên..."
Ngược lại, Tiếu Thâm lại cười: "Người xa lạ? Được, vậy để tôi làm một ít việc không xa lạ."
"..."
Đồng Nhan lập tức sửng sốt, hắn có ý gì, chuyện không xa lạ?
Lúc này cửa thang máy mở ra, Tiếu Thâm ôm cô đi ra, không thèm để ý đến những nhân viên đang ngây người đứng nhìn phía sau.
Lái xe chạy thẳng về căn hộ ở Duplex, Tiếu Thâm gần như kéo Đồng Nhan vào, mở khóa, đá cửa, kéo Đồng Nhan lên phòng ngủ của mình ở lầu hai.
Đồng Nhan thầm đoán chắc trong lòng hắn đinh làm gì, lúc bị bắt đi lên, cô nắm chặt tay vào cầu thang, sống chết không chiu đi lên: "Tiếu Thâm, anh không thể làm như vậy, cái này gọi là cưỡng dâm, tôi sẽ kiện anh."
Tiếu Thâm méo miệng, vốn dĩ đang ôm chặt Đồng Nhan đột nhiên vội vàng thả ra giống như Đồng Nhan là vi rút vậy.
Vốn dĩ Đồng Nhan đang ngồi xổm, bởi vì Tiếu Thâm níu lấy, dùng hết sức lực túm lấy, lúc Tiếu Thâm buông tay, Đồng Nhan không kịp phản ứng, lập tức ngã xuống cầu thang, vừa đúng lúc ngồi vào mép bậc cầu thang mông đít nháy mắt như bị kim châm.
"A!" Đồng Nhan ngồi chồm hỗm trên đất đau nói không nên lời, đau đến rơi nước mắt. Tiếu Thâm lập tức phản ứng kịp nhưng lại mất hết mặt mũi, Đồng Nhan vừa mới nói hắn muốn làm chuyện ấy?
Nếu như có thể làm chuyện ấy được thì tốt, Tiếu Thâm