
ắc
đầu: "Não người này thật đúng là không phải đần bình thường, hiện tại cô mới biết là tôi đang đùa bỡn cô, ai, khó trách ông nội không chịu để
lại công ty cho cô, nếu bị cô thua, với đầu óc của cô, không phá sản mới lạ." Tiếu Tiếu sửng sốt
một chút đối mặt với tiếu Thâm, lần đầu tiên Tiếu tiếu hoài nghi năng
lực của bản thân, có phải hay không, trước kia mẹ nói những điều đó đều
là giả, có phải năng lực của cô không bằng một nửa của Tiếu thâm.
Từ nhỏ, Chu Linh đã luôn nói bên tai cô ta, Tiếu Tiếu, con là người ưu tú
nhất trên thế giới, Tiếu Thâm căn bản không phải đối thủ của con, cho
nên, đối mặt với Tiếu Thâm trước nay cô luôn có lòng tin.
Hiện tại………
Tiếu Thâm nhìn ánh mắt Tiếu Tiếu giống như đang nhìn Đồng Đồng hồ đồ, hoàn
toàn bày ra trạng thái rộng rãi không so đo với đứa bé.
Tiếu Tiếu mê mang, không biết nên làm sao đây, nhưng sự thật ngay ở trước mắt, công ty cũng là thua trong tay cô ta.
Tiếu Thâm khẽ mỉm cười ánh mắt nhìn Tiếu Tiếu dung túng không khác gì lúc
nhìn Đồng Đồng, nhưng đối mặt với Đồng Đồng là một đôi mắt sùng bái
người ba, đối mặt với Tiếu Tiếu thì giống như ánh mắt xa lạ của đứa bé
thấy trên đường cái.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc mê mang của Tiếu
Tiếu, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: “Tôi biết rõ mẹ cô vẫn luôn nói với cô, cô cũng không kém hơn tôi, trước đây tôi xì mũi coi thường những lời lẽ
như thế, nhưng hiện tại tôi có con trai, cũng có chút hiểu, nhưng nói
thật, tôi rất không tán thành, dạy dỗ đứa trẻ như vậy, khó tránh khỏi
trong mắt không có người khác, cho rằng bản thân chính là trời, làm sao
còn biết, cách nói Thiên Ngoại Hữu Thiên, hiện tại giáo dục của tôi đối
với Đồng Đồng chính là để nó tự mình chơi, tự mình thăm dò, chỉ có biết
bản thân thích hợp với cái gì, biết cái gì rồi, sau này trưởng thành rồi mới có thể phát ra tự tin từ trong xương, mới có năng lực chân chính để thu phục người, cô nói đúng không?”
Tiếu Tiếu sững sờ nhìn Đồng
Đồng ngoan ngoãn ngồi ở trong ngực Tiếu Thâm, Đồng Đồng dùng loại ánh
mắt nhìn ngưởi xấu nhìn bản thân, chợt thấu hiểu, giáo dục……..
Tiếu Thâm khẽ nhíu mày, làm như vô ý nói một câu: “Không có gì, chỉ là cách giáo dục không giống nhau mà thôi.”
Sau khi Tiếu Tiếu đi, Đồng Đồng mới nâng mí mắt nhìn ba mình, chợt nói một câu: “Thật gian trá.”
Tiếu Thâm nhíu mày, không đáng đánh giá, chợt ôm lấy Đồng Đồng đi ra ngoài: “Đi thôi, chắc mẹ con chờ sốt ruột rồi.”
Tiếu Thâm dẫn theo thủ hạ chạy thẳng tới một vùng đất trống, nơi đó có một chiếc máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong.
Phụ tá theo ở phía sau nói: “Ông chủ đã tập hợp xong nhân viên.”
Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, “Được, đi thôi.”
Tâm tình trước nay chưa từng có, mấy thủ hạ theo phía sau hai mặt nhìn
nhau, không hiểu, vợ của ông chủ mình cũn đã mất rồi, sao tâm tình lại
tốt nhue vậy được?
Lúc này Singapore.
Đồng Nhan mơ mơ
màng màng ngồi ở trong sân phơi nắng, Phí Gia Nam ngồi ở bên cạnh xử lý
tài liệu, mấy tên thủ hạ cung thuận đứng ở một bên chờ đợi sai khiến.
Khóe miệng kéo ra một nụ cười giễu cợt, chờ Phí Gia Nam xử lý xong, cười một tiếng xin lỗi với cô: "Xin lỗi, công việc hơi nhiều, lúc đầu đã nói hôm nay cùng với em." Mặt mũi tuấn tú bị ánh mặt trời chiếu cực kì toả
sáng, nhìn đường cong khoé miệng rất tốt, Đồng Nhan hoảng hốt một lúc,
nhớ tới một người đàn ông khác cười lên rất lưu manh vô lại.
Người đàn ông kia không biế cái thân sĩ nay, luôn cười giống như thổ phỉ muốn ăn đòn, còn có thể bất ngờ ôm lấy cô, người đàn ông trước mắt này .
Khẽ mỉm cười: "Phí tiên sinh thật đúng là thân sĩ." Nói xong nhắm mắt, hưởng thụ ánh mặt trời.
Mặt trời mùa xuân, rất thoải mái, chỉ là bên Singapore này hơi nóng, không
thích, lông mày nhẹ cau lại đến mực không nhìn thấy, rồi sau đó bình
tĩnh lại, giống như ngủ thiếp đi.
Khéo miệng Phí Gia Nam nở nụ
cười không thay đổi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch của Đồng
Nhan, bỗng nhiên thò tay bóp mặt cô, làm như lầm bầm lầu bầu: "Mấy ngày
nay uất ức em, gầy, chờ chúng qua hôn lễ của chúng ta, sẽ bồi bổ thật
tốt cho em."
Nhắm mắt Đồng Nhan cảm thấy thất bại, định lực của người đàn ông này đáng sợ kinh người, kể từ lúc tỉnh lại, vô luận cô
dùng ánh mắt chào phúng như thế nào, người đàn ông này luôn cười híp mắt nói lời quan tâm, làm người khác cảm thấy giống như đã dùng hết hơi
sức của bản thân, vung nắm đấm đáng vào bông, cực kỳ vô lực.
Nhịn lại nhịn, vẫn không nhẫn tâm phát hoả,, mở mắt ra hung tợn nhìn chằm
chằm người đàn ông đẹp mắt này, khoé miệng khẽ câu, giễu cợt cười một
tiếng: "Phí tiên sinh, anh thích đàn ông có vợ tôi không có hứng thú
biết, nhưng mà tôi không muốn có một ngày nào đó có một người tới kiện
tôi tội trùng hôn, hiểu chứ?"
Lông mày bên trái của Phí Gia Nam
nhướng lên, ý muốn nói, 'vậy thì như thế nào', ánh mắt vô tội nhìn cô,
nhún nhún vai không sao cả, mắt thấy cô lại muốn nổi đóa, vội vàng cười
giải thích: "Không có gì, hiện tại em là Ann, thân phận của em đã hoàn
toàn thay đổi, em còn không biết sao? Ngày hôm qua, tang lễ của Đồng
Nhan đã oanh động cả thành phố A rồi, em