Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327542

Bình chọn: 10.00/10/754 lượt.

trở lại bên cạnh ông chủ.

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Chớ tự trách, Phí Gia Nam là nhân vật như thế nào,

cậu để cho hắn chạy cũng là bình thường, nhớ, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn

không cẩn thận rơi vào trong tay cậu, cậu phải cẩn thận!"

Nói xong nện bước nhàn nhã bước vào khu biệt thự.

Phụ tá sững sờ, không nghĩ ra lời này của ông chủ là có ý gì, Phí Gia Nam rơi vào trong tay hắn còn không được sao?

Tiếu Thâm không sợ gì đi vào, thủ hạ tra tốt tài liệu đi vào trong, không

có chút lo lắng nào, người ở đây đã sớm chạy mất dạng, làm sao có thể có cái gì nguy hiểm.

Đến vị trí rồi, nhìn một mảnh đất trống lớn trước biệt thự, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, xác định nơi này.

Không phải bất kỳ ngôi biệt thự nào cũng có mảnh đất trống phía trước, chỉ có loại hồ ly giống như Phí Gia Nam này, vô luận tới chỗ nào, đều muốn tìm một chỗ để cho máy trực thăng của bản thân có thể cất cánh.

Đứng bất động, ngẩng đầu nhìn toà nhà hai tâng trước mắt.

Mấy ngày nay Đồng Nhan rời khỏi anh, sống ở đây, không biết, hiện tại cô có tốt không.

Trong biệt thự, đã sớm người đi nhà trống, Tiếu Thâm đứng ở phòng khách ngửa

đầu nhìn, giống như là trong lòng có một loại cảm ứng, theo cầu

thang lên lầu hai, cuối cửa một gian phòng ngủ đóng chặc, Tiếu Thâm nhẹ nhàng mở cửa, trong không khí, hương thơm của Đồng Nhan dường như theo

gió bay tới.

Tiếu Thâm nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngửi, cả người lập tức khoan khoái, thế giới của anh, hiện tại chỉ còn lại mùi thơm nhàn

nhạt đặt biệt trên người Đồng Nhan.

Sau lưng phụ tá theo kịp, nhìn ông chủ như vậy, yên lặng dừng lại, ngăn cản người phía sau đi vào quấy rầy.

Phòng của Đồng Nhan, giường Đồng Nhan từng ngủ qua, Tiếu Thâm nửa nằm trên

giường lớn Đồng Nhan đã ngủ mấy ngày nay, tham lam hít mùi thơm nhàn

nhạt.

Trận hoả hoạn kia vô tình cỡ nào, chẳng những làm anh vứt

bỏ Đồng Nhan, còn đốt hết tất cả những dấu vết cuộc sống trước kia của

anh và Đồng Nhan, hiện tại lần nữa ngửi được mùi vị quen thuộc đến tận

xương này, Tiếu Thâm cảm thấy rất thoải mái, rất thỏa mãn.

Chỉ cần cô còn sống, trên thế giới còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này?

Đêm, hơn nửa đêm.

Phụ tá dẫn người chờ ở bên ngoài, lúc Tiếu Thâm đi ra tinh thần sáng láng,

không giống mấy ngày trước chỉ cố gắng chống đỡ tinh thần.

Phụ tá lý thở phào nhẹ nhõm, ngủ mấy giờ, Tiếu Thâm sẽ sảng khoái trước nay chưa từng có.

Trong lòng khẽ than thở, Đồng Nhan, thật là hắn cướp, chỉ cần ngửi được mùi thơm của cô cũng có thể ngủ tốt như vậy.

Chờ tìm được em về xem anh thu thập em thế nào.

"Đều trở về đi thôi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi Singapore."

Phụ tá sững sờ, nhìn ông chủ đã đi ra cửa, há hốc mồm, hắn muốn hỏi ông chủ đi Singapore làm gì?

Nhưng lại không dám, mấy ngày nay Tiếu Thâm quả thật chính là một quả bom nổ tung, ai không thận trọng à.

Trên xe, Tiếu Thâm cúi đầu nhìn tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, tờ giấy thật rất nhỏ, ở trên chiếc giường lớn kia, tìm được dưới cái gối, bị gấp

lại, yên lặng nằm ở bên trong, chờ đợi người có lòng phát hiện.

Khoé miệng tà mị khẽ cười, Phí Gia Nam điên rồi sao, sao lại động lòng với một người phụ nữ không có lương tâm như vậy?

Đúng thế, nếu không phải người nọ điên rồi, sao lại nghĩ đến chủ ý cùi

bắp đưa Đồng Nhan chốn đi, chẳng lẽ hắn sẽ làm Đồng Nhan mất trí nhớ?

Khiến cho người phụ nữ không an phận đó quên hết tất cả, đây mới có biện pháp lưu người phụ nữ kia lại?

Chỉ là, nhìn chữ 'Singapore'

trong lòng bàn tay, năm chữ 'hôn lễ', Tiếu Thâm cười, cười giống như đứa bé, giống như thắng trong cuộc tranh tài trọng đại gì đó.

Đồng Nhan là của tôi, thậm chí cô ấy có lòng tin, tin tưởng anh sẽ tìm được hắn.

Lúc trở về, con trai nhà anh đang ôm Lãnh Tiêu ngủ say sưa, trên mặt Tiếu

Thâm tối sầm lại, con trai không ôm mình thế nhưng ôm người đàn ông

khác?

Đi lên tất một cái đánh Lãnh Tiêu tỉnh, Lãnh Tiêu đang ngủ rất vô tội, tỉnh táo mở mắt buồn ngủ, còn chưa nhìn rõ ai đánh lén

trước mắt, một giây kế tiếp đã bị Tiếu Thâm vô tình kéo xuống giường.

Ba một tiếng.

"A, Tiếu Thâm cậu có bệnh à!" Ngủ ngon tốt rồi lại bị người kéo xuống giường, người này không có lương tâm.

Tiếu Thâm chơi xỏ lá: "Để cậu đến giúp tôi và con trai, ai biết tính cảnh

giác của cậu kém như vậy, tôi tiến vào cậu cũng không tỉnh, ngộ nhỡ là

người có mưu đồ bất chính thì làm sao!" Cố Tiêu đau mở miệng

trách móc, bò dậy liếc nhìn Đồng Đồng cũng ngủ như heo, thoáng yên tâm

lên tiếng: "Ít nói nhảm, cậu cho rằng tôi là người thế nào, cậu đi vào

một chút sát khí cũng không có, tôi tỉnh cái rắm."

Mấy người bọn họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, trong phòng xuất hiện một

người, nếu không có ý đồ xấu, bọn họ sẽ không động tiếp tục ngủ, nhưng

nếu như có sát khí, bọn họ còn tỉnh táo hơn so với buổi sáng dậy.

Tiếu Thâm một bộ dạng vô lại ‘ vậy cũng không được ’ , "Cậu có thể đi được rồi!"

Cố Tiêu không dám tin trợn to mắt: "Bây giờ? Đại Thiếu Gia cậu xem một

chút bây giờ là mấy giờ, nửa đêm gọi một cuộc điện thoại kêu tôi tới

giúp cậu bảo vệ con trai, tôi không nói hai l


Duck hunt