Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210333

Bình chọn: 10.00/10/1033 lượt.

i chuyện như vậy khẳng định đã chạm vào ranh giới cuối cùng của cô ấy nhưng cô ấy vẫn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này với anh, anh nói xem đây là vì sao?”

Trong lòng Tiếu Thâm dần trở nên lạnh lẽo, không muốn nghĩ đến vấn đề kia.

Giang Thành nhìn thấy thái độ này của Tiếu Thâm liền hài lòng kiêu ngạo nở nụ cười.

“Đó chỉ có thể nói Đồng Nhan không yêu anh, thậm chí không quan tâm anh, theo ý cô ấy thì anh cũng chỉ là một người có quan hệ tốt một chút mà thôi, cho nên, anh kết bạn với ai cũng không có gì, cho nên muốn ly hôn với anh đoán chừng bởi vì anh chọn sai đối tượng, nếu như anh chọn Đồng Chân vậy đã nói rõ sau này Đồng Nhan phải thường xuyên gặp Đồng Chân mà Đồng Nhan chịu không được cho nên mới muốn ly hôn.”

Tiếu Thâm nhíu mày nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, cảm thấy trong lòng không có cảm giác gì.

Cho nên phản ứng của cô lớn như vậy là bởi vì không muốn sau này thường xuyên gặp mặt Đồng Chân sao?

Hắn còn tưởng rằng cô đang ghen!

Khẽ thở dài sau đó cười.

“Phó cục Giang, hình như anh rất hiểu Đồng Nhan nhưng như vậy thì sao? Bây giờ Đồng Nhan là vợ hợp pháp của Tiếu Thâm tôi, không phải anh, bây giờ cô ấy có chồng con, đây là sự thật không cách nào thay đổi. Xem như sau này có ly hôn, anh cảm thấy cô ấy sẽ lại lựa chọn anh sao?”

Giang Thành ngồi đối diện vẫn đang cười cơ mặt liền trở nên cứng đờ.

Tiếu Thâm nở nụ cười đầy tự tin: “Anh cảm thấy sau khi anh quen con gái thị trưởng không chút do dự vứt bỏ cô ấy, chuyện này đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ sao?”

Tiếu Thâm hỏi ngược lại một câu, Giang Thành là người hiểu rõ Đồng Nhan, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta!

Tiếu Thâm vẫn cười: “Phó cục Giang không hổ danh là người có hiểu biết, cho nên mới nói, xem như anh yêu cô ấy mười năm thì sao? Cô ấy cũng đã sớm không còn quan tâm anh, anh không cảm thấy mấy lần gặp mặt sau này, cô ấy đối xử với anh không khác gì với người bình thường sao?”

Đồng Nhan nhìn Dương Ngải Lâm ngồi đối diện tao nhã ăn, đột nhiên cảm thấy hôm nay người phụ nữ này rất kỳ lạ, luôn nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng cô ấy ngẩng đầu nhiều lần cũng không nói gì.

Ăn xong món điểm tâm ngọt, Đồng Nhan cầm khăn lau miệng, người phục vụ giúp cô đổi một ly cà phê.

Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn Dương Ngải Lâm cười: “Cô có chuyện gì muốn nói sao?”

Dương Ngải Lâm ngồi đối diện đang cầm muỗng quấy cà phê lập tức sửng sốt, sau đó cười, ngẩng đầu thản nhiên nhìn Đồng Nhan.

“Chị vẫn còn thích Giang Thành sao?”

Tay Đồng Nhan run lên, trong lòng rơi lộp bộp, thật phục Dương Ngải Lâm, vừa rồi còn bình tĩnh ăn, há miệng liền hỏi một vấn đề rất sốc!

Nhanh chóng thu lại cảm xúc, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Dương Ngải Lâm: “Cô nói gì?” Giả bộ ngu, bây giờ đầu óc cô đã trống không, trừ giả bộ ngu còn có thể làm gì.

Dương Ngải Lâm cười: “Được rồi, cô không cần giả bộ ngu, tối qua hai người nói chuyện tôi đều nghe thấy hết.”

Đồng Nhan sững sờ, nghe hết toàn bộ? Trong lòng thầm than xong đời!

Mặt Dương Ngải Lâm chợt thoáng buồn: “Thật xin lỗi, không phải cố ý muốn nghe lén, chỉ là tôi không cẩn thận........nghe thấy.”

Đồng Nhan không biết phải nói gì cho phải, vốn dĩ chính là sự thật, nghe thấy hay không nghe thấy thì có gì khác nhau.

“Cô yên tâm, sáu năm trước chuyện của tôi và anh ấy đã kết thúc, sáu năm sau tôi kết hôn vậy thì không còn gì phải lo nữa, mà vừa đúng lúc có cô, anh ấy có thể bắt đầu lần nữa, không phải sao?”

Dương Ngải Lâm nhìn Đồng Nhan, ánh mắt sâu thẳm, hàm chứa một chút buồn bã, một chút đau lòng, Đồng Nhan nhìn liền thở dài, không trách được những người đàn ông kia yêu thích phụ nữ nhu nhược, thật sự lúc người đẹp nhìn người với đôi mắt đầy hơi nước, thân là phụ nữ cô cũng thấy đau lòng chứ đừng nói là đàn ông.

Dương Ngải Lâm ôn hòa cười: “Đúng vậy, chị đã kết hôn mà anh ấy cũng đã có tôi nhưng mà tôi lạ biết, tim anh ấy không có bóng hình tôi, trước kia tôi chưa xác định được bởi vì ngoài tôi ra không có bất kỳ ai khác ở cạnh anh ấy, nhưng khi cô xuất hiện, cảm giác này lại càng mãnh liệt, khi đó tôi liền nghi ngờ, cho đến tối hôm qua chính tai nghe thấy anh ấy nói anh ấy yêu cô mười năm.”

Lúc nói lời này trong đầu Dương Ngải Lâm vẫn còn văng vẳng lời Giang Thành nói tối hôm qua, mặt tràn đầy dịu dàng, đối với Giang Thành mà cô biết hoàn toàn khác nhau, trước kia biểu hiện trên mặt Giang Thành rất lạnh nhạt, dù là hai người ở chung một chỗ cũng chưa bao giờ xuất hiện ánh mắt đầy thâm tình.

Còn tưởng rằng anh ta chính là người như vậy, nào biết tối hôm qua lại giống như cho cô rơi xuống vực sâu của khổ sở và sự thù hận!

Thì ra không phải là không thâm tình mà là chưa gặp được người khiến anh ta thâm tình.

Đồng Nhan ngồi đối diện nhìn thấy đôi mắt cô ta, không còn là vẻ sáng ngời mà là căm hận, trong lòng hoảng hốt, đột nhiên nghĩ tói hình như người phụ nữ dịu dàng nhất cũng có thể biến thành người phụ nữ cay độc nhất.

Đồng Nhan chợt cảm thấy khí lạnh tràn khắp nơi.

Vội vàng vươn tay cầm tay Dương Ngải Lâm giống như thề thốt: “Sẽ không, tôi đã không cònyêu anh ấy, sáu năm trước đã không còn yêu, nếu khô


Snack's 1967