Snack's 1967
May Mắn Được Chàng Yêu

May Mắn Được Chàng Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322650

Bình chọn: 8.5.00/10/265 lượt.

Bịch một tiếng, bức tranh điêu khắc Bát Tiên cát tường lung lay, cánh cửa vôcùng cũ kĩ, bị người ta thô lỗ đẩy ra, sau đó đập vào mặt tường, lại bắnngược trở về.

Người mở cửa đứng im tại chỗ, bị cánh cửa bắn trở lại đập vào cánh tay.

“Ôi!” Người nọ vì không để khay trà trên trên tay bị đổ, đành phải cố gắng chịu

đau.

Tiếng vang trong trẻo của chén và khay chạm vào nhau cùng với tiếng bước chân

nặng nề của người, hướng về bệ cửa sổ bên thư trác (bàn đọc sách) đi tới, người

nọ kêu một tiếng, đem cái khay trên tay để lên đống sách đang chất đầy trên

bàn.

Mà vẫn ở trong phòng, Lưu Tĩnh Minh ngồi trước thư trác, từ lúc cửa bị mở ra,

đến lúc bức đồ rơi xuống, nàng hoàn toàn coi như không nghe thấy gì, thần sắc

tự nhiên, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không, chứ đừng nói ngẩng đầu lên

nhìn.

Bởi vì cứ cách hai ba ngày lại phải nghe thanh âm đạp cửa này, nàng sớm đã

thành thói quen, nên cũng không giật mình sợ hãi.

Người đứng ở bên cạnh bàn, nhìn Lưu Tĩnh Minh hoàn toàn không có phản ứng, đợi

một lúc, mới nhịn không được lên tiếng gọi, “Tiểu thư...”

Nghe được tiếng gọi, Lưu Tĩnh Minh đang chuyên tâm đọc sách mới ngẩng đầu nhìn

lên, nhìn người đứng ở bên cạnh bàn bĩu môi, tỳ nữ Linh Đan vè mặt tức giận, ủy

khuất.

“Chuyện gì?” Như Linh Đan mong muốn, Lưu Tĩnh Minh tạm thời chú ý đến nàng.

“Tiểu thư, em thật bị tức chết mà!” Diện mạo đáng yêu Linh Đan thở phì phì la

hét.

“Oh?” Lưu Tĩnh Minh thản nhiên, xem như hưởng ứng.

Tiếp theo nàng hoàn toàn không nể mặt, lại cúi đầu đọc sách.

“Tiểu thư, cô như thế nào hoàn toàn không hỏi em vì sao tức giận?”

Linh Đan mắt thấy tiểu thư lại vùi đầu vào trong sách, vươn tay kéo ống tay áo

Lưu Tĩnh Minh, muốn lần nữa để cho tiểu thư chú ý tới nàng.

Lưu Tĩnh Minh vẫn cúi đầu, mắt không dời khỏi sách. “Còn có thể có chuyện gì?

Không phải lại là những chuyện nhỏ như hạt vừng.”

Lưu Tĩnh Minh trong lòng không khỏi thở dài.

Thật sự đôi khi nàng cảm thấy mình lúc trước đem tên Linh Đan đặt cho nàng là

làm hư nàng, để nàng giống viên linh đan, cả ngày đinh đinh đang đang nói,

không một khắc an tĩnh.

Linh Đan đem trà ngâm vào trong chén sứ men xanh, miệng lầm bầm, “Chỉ có tiểu

thư cảm thấy là chuyện nhỏ.”

Lưu Tĩnh Minh không tiếp lời, trong lòng nghĩ, vốn là chuyện nhỏ chứ sao.

“Đại phu nhân thật sự là quá xấu tâm rồi, qua nhiều năm như vậy mà vẫn có ý

định phá hủy hôn sự của tiểu thư, chung quanh lại toàn những tam cô lục bà, nói

những lời bịa đặt.” Linh Đan đem cái chén đưa đến trước mặt Lưu Tĩnh Minh.

Lưu Tĩnh Minh biết rõ cha nàng – Lưu Trấn trước khi lấy vợ, thường tới Hoa Lâu

nghe Thôi Tú Tú hát.

Mà sau khi về làm thiếp, Thôi Tú Tú sinh Lưu Tĩnh Minh không lâu, Lưu Trấn

chính thức cưới nữ nhi của Thành Tây tửu thương (thương nhân chuyên buôn bán

rượu)
– Tạ Bảo Châu làm vợ.

Tạ Bảo Châu ở nhà mẹ đẻ chính là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, cha

mẹ trong nhà đối với nàng mà nói chỉ có cưng chiều thêm, dưỡng nàng thành tính

khí cao ngạo.

Tạ Bảo Châu gả vào Lưu gia, làm sao chấp nhận được tâm tư trượng phu hoàn toàn

đặt ở trên người tiểu thiếp, đối với mình lại không có chút cảm xúc gì, trong

lòng bất bình nàng chỉ có thể tìm mọi cách làm khó mẹ con Thôi Tú Tú, muôn vàn

giễu cợt, đều lấy họ để phát tiết bất mãn trong lòng.

Nhưng ngại sự quan tâm thương yêu của Lưu Trấn đối với mẹ con Thôi Tú Tú, nàng

cũng không thể làm ra chuyện gì đối với hai mẹ con, chỉ có thể ở ngoài miệng

chiếm tiện nghi mà thôi.

Kể từ đó, nàng càng thêm thù hằn với mẹ con Thôi Tú Tú, coi như cái đinh lớn

trong mắt.

Năm ấy Lưu Tĩnh Minh mười hai tuổi, Lưu Trấn muốn đến Tương Giang mở thêm một

tiệm cơm nữa, cũng không biết vì cái gì, đem Thôi Tú Tú dẫn theo, không nghĩ

tới, bọn họ lại bị nhiễm bệnh dịch ở Tương Giang.

Cuối cùng lại lần nữa trở về Lưu gia, là hai hũ tro cốt, ngay cả gặp mặt người

nhà lần cuối cũng không thể.

Tạ Bảo Châu từ lúc gả đi, đến khi Lưu Trấn qua đời, trong lòng hắn cũng chí có

một người là Thôi Tú Tú, mà nàng từ một thiếu nữ mong chờ được trương phu thương

yêu, đến lúc trở thành quả phụ, cũng chưa bao giờ từng ở trong lòng trượng phu,

điều này làm nàng sao có thể không oán, không hận?

Không thể nào giải quyết oán hận, nàng liền lấy Lưu Tĩnh Minh được Lưu Trấn

cùng Thôi Tú Tú cưng chiều khi còn sống để phát tiết.

Năm ấy nàng đem Lưu Tĩnh Minh mười hai tuổi đuổi ra khỏi khuê phòng hoa mĩ thư

thích, đến ở trong một tiểu viện cũ kĩ nằm trong một hậu viên hẻo lánh nhất,

chỉ cho nàng dẫn theo một tỳ nữ, cuộc sống chi tiêu cũng cố ý phóng túng bọn hạ

nhân khi dễ đại tiểu thư Lưu gia, muốn cho Lưu Tĩnh Minh phải đau đớn.

Sau khi qua đời qua đời, Lưu gia mất đi chỗ dựa ── Lưu Trấn trừ Lưu Tĩnh Minh,

cũng chỉ cùng Tạ Bảo Châu sinh nữ nhi Lưu Chức Vân, cũng không có con kế thừa

gia nghiệp, mà gia nghiệp to như vậy lại vội không có người tiếp quản.

Vì thế Tạ Bảo Châu khôn khéo nhân cơ hội cố ý bài trừ Lưu Tĩnh Minh, muốn đem

con thứ của huynh trưởng mình Tạ Chấn Thanh tiến vào Lưu gia, đem hết thảy buôn

bán làm ăn giao