
đi toi¬let.”
Lạc Hưởng Ngôn nhíu mày, cười lạnh nói: “Vô nghĩa! Trong tay em cầm là cái gì?”
Tang Đồng ngượng ngùng cười: “Không có gì, đồ linh tinh thôi, em đang chuẩn bị ném đi đây……”
Trong khoảng thời gi¬an này Tang Đồng giấc ngủ vẫn không tốt, tâm tình cũng càng ngày càng lo lắng, liền len lén mua thuốc ngủ. Kết quả càng uống ngược lại tinh thần càng không thoải mái. Hôm nay nghe lời Trần lão tiên sinh nói, tự nhiên muốn ném nó đi, không nghĩ tới vừa đúng lúc bị Lạc Hưởng Ngôn nhìn thấy.
Lạc Hưởng Ngôn lắc đầu một cái, thở dài nói: “Đừng ném, uống chút đối với em mới có lợi!”
Tang Đồng sửng sốt, bật thốt lên mà hỏi: “Thuốc ngủ uống nhiều đối với thân thể có chỗ nào tốt chứ?”
Lạc Hưởng Ngôn thần bí cười cười, đắc ý nói: “Em mua về ngày đầu tiên đã bị anh len lén đem đổi, bên trong tất cả đều là thuốc bổ, dầu cá dưỡng nhan!”
Khó trách cảm thấy mùi vị kì quái, trước kia chưa từng uống thuốc ngủ, còn tưởng rằng mùi vị chính là có chút khoa trương chứ!
Tang Đồng ấm áp, Lạc Hưởng Ngôn trong mắt luôn luôn không có người khác, lúc nào thì quảng qua sống chết của người khác. Nhưng hắn luôn rất cẩn thận quan tâm tất cả của cô, âm thầm vì cô làm nhiều như vậy, còn không có yêu cầu cô báo đáp cái gì.
Tang Đồng thở phào một cái, bỏ lại bình thuốc, đặt mông ngồi ở trên giường, cố ý làm đanh mặt lại hỏi: “Nói, anh tại sao lục lọi túi xách của em? Này không phải là ** rồi!”
Lạc Hưởng Ngôn thong thả ung dung đi tới trước mặt cô, cúi người xuống cười như không cười nói: “Tiểu Trần là phụ tá anh để bên người em, em để cho cô ta mua cho em loại thuốc này, cô ta tự nhiên sẽ báo cho anh trước tiên.”
Tang Đồng cố làm ra vẻ tức giận kéo cổ áo của hắn, hung hăng cắn lên cằm hắn một cái.
“Tốt, dám sớm như vậy đặt tai mắt nằm vùng ở bên cạnh em!”
Lạc Hưởng Ngôn không có phản kháng, mặc cho cô ở trên cằm mình phát tiết một phen. Ngồi ở bên cạnh cô đem cô ôm vào trong ngực, nghiêm túc nói: “Đồng ý với anh, mặc kệ gặp phải chuyện gì, sau này cũng đừng làm chuyện hại mình.”
Tang Đồng ngẩn người, vươn tay ôm lấy hông hắn, cũng hết sức nghiêm túc bảo đảm nói: “Ừ, em về sau có chuyện gì cũng sẽ nói cho anh biết!”
Lạc Hưởng Ngôn hôn một cái lên đỉnh đầu của cô nói: “Anh không quan tâm em có phải ca sĩ hay ảnh hậu hay không, anh chỉ quan tâm đến con người em thôi…… Chỉ cần em cảm thấy tốt, anh liền rất vui vẻ rồi!”
Trong lòng Tang Đồng mềm mại xuống, chỉ đột nhiên cảm thâý đông qua xuân tới, hoa đào bay đầy trời.
Tang Đồng mềm mại tựa vào trước ngực của hắn, bên tai là giọng nói trầm ổn có lực của Lạc Hưởng Ngôn, cánh tay kiên cố ôm cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Nghỉ ngơi mấy ngày, thần kinh Tang Đồng hoàn toàn buông lỏng xuống, ngủ hai buổi tối ngon lành, trạng thái đã được điều chỉnh tốt nhất. Ngày nghỉ vừa kết thúc, nội tâm tràn đầy tự tin theo sát Lạc Hưởng Ngôn đi tới trường quay.
Nghiêm Dực Toàn làm việc vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều tới trường quay trước nhất, tự mình chỉ huy mọi người sắp xếp công việc chuẩn bị đạo cụ.
Nghiêm Dực Toàn nhìn Tang Đồng một lát, cười gật gật đầu mà nói: “Không tệ không tệ, tối thiểu khí sắc tốt hơn rất nhiều, người cũng có tinh thần!”
Tang Đồng cười híp mắt khen tặng hắn: “Nghiêm Đạo qua một năm mặt mày cũng hồng hào, trông trẻ hơn rất nhiều……. Nghiêm Đạo, tôi nghĩ những lời ngài nói với tôi lúc trước, tôi đã khắc sâu hiểu rõ.”
Nghiêm Dực Toàn ngẩng đầu suy nghĩ một chút, quyết định thật nhanh nói: “Cô đi hóa trang đi, hôm nay trực tiếp quay đoạn lần trước bị hỏng!”
Lạc Hưởng Ngôn nhìn Tang Đồng rời đi, mới lên trước đối với Nghiêm Dực Toàn thành khẩn nói cám ơn: “Cám ơn Nghiêm Đạo những ngày qua đã chăm sóc Tang Đồng.”
Nghiêm Dực Toàn không để ý khoát tay áo: “Đây là việc tôi phải làm, diễn viên không có trạng thái tốt khi làm việc, tôi làm đạo diễn tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm…… Lại nói Tang Đồng rất có thiên phú, chỉ là xác định sai phương hướng, một khi đã hiểu được, tôi sẽ không cần bận tâm nữa rồi!”
Lạc Hưởng Ngôn khẽ mỉm cười: “Nếu không phải là ngài đối với cô ấy có nhiều khoan dung, sợ rằng cô ấy đã sớm bị loại rồi.”
Nghiêm Dực Toàn ha ha cười lên: “Tôi không có khoan dung cô ấy, cái gì nên mắng tôi đều mắng…… Thế nào, cậu hôm nay là tới thám thính hay sao?”
“Ừ, tôi muốn xem cô ấy diễn một chút……”
Nghiêm Dực Toàn đang vội, nghe vậy nói: “Vậy cậu cứ tự nhiên, tôi đi nhìn xem một chút đạo cụ làm xong chưa!”
Động tác làm việc của nhân viên nhanh chóng, rất nhanh liền bố trí xong đạo cụ, cảnh quay này là lúc thái tử Tây Tấn vì muốn lợi dụng Cố Gia quân, nắm giữ binh quyền, liền tìm cách để xin cưới Cố Khanh Trần làm vợ. Cố Khanh Trần biết được tin tức, tìm Thái hậu làm chủ, quỳ gối van xin Thái hậu lưu nàng thêm hai năm.
Tang Đồng hít sâu, tưởng tượng thấy bản thân tách ra làm hai người, một người toàn tâm nhập vai câu chuyện xưa, một ở bên cạnh, nhìn chăm chú phối hợp với chung quanh.
Mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, Tang Đồng phịch một tiếng nặng nề quỳ xuống, quỳ gối đi tới, than thở khóc lóc khẩn cầu Thái hậu.
Màn diễn này cần quỳ thậ