80s toys - Atari. I still have
Mắt Xanh Mê Hoặc

Mắt Xanh Mê Hoặc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322823

Bình chọn: 7.5.00/10/282 lượt.

ện trường quay chụp giựt mình tỉnh lại.

Nhiệt liệt vỗ tay, châu đầu ghé tai ca ngợi!

Tất cả nhân viên công tác cùng quần chúng diễn viên đều vì biểu hiện như thế của Tiêu Tiêu mà phấn khích vỗ tay ủng hộ!

"Rất xuất sắc! Hoàn toàn đúng như cảm giác tôi muốn"

Đạo diễn sợ hãi nói, vừa rồi Angelia biểu diễn làm ông ta khiếp sợ, tuy rằng vừa mới bắt đầu có chút vấp váp, nhưng dần dần cô đã hoàn toàn tiến nhập cảm xúc ,đặc biệt tìm được nam nhân chính là ánh mắt đó, mê mang và may mắn mang theo một chút không muốn xa rời, hồn nhiên cùng mê hoặc kết hợp như vậy, làm cho ông ta luyến tiếc kêu chấm dứt.

Tiêu Tiêu giống như không nghe được câu nói của đạo diễn, tiếp tục nhìn Ngải Đăng không nhúc nhích, không khí kì quái giữa hai người rốt cuộc làm cho Phi Lực chú ý.

Phi Lực nhìn về phía Ngải Đăng.

Trong ánh mắt của Ngải Đăng mang theo một chút ý cười ấm áp, đó là anh chưa bao giờ thấy qua, tuy rằng cách thật sự xa, nhưng anh vẫn cảm thấy tâm tình dao động Ngải Đăng như cũ.

"Tổng tài, người xem này. . . . . ." Đạo diễn khom người hỏi.

"Tốt lắm" không nghĩ tới tổng tài thế nhưng trả lời của ông, còn nói tốt lắm, nội tâm đạo diễn kích động không thôi.

Ngải Đăng lại liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu một cái, xoay người đi ra ngoài. Edit: Quảng Hằng

Chương 11.Vị ngọt của điệu Waltz

Ban đêm.

Ngoài cửa sổ đầy trời những ánh sao sáng, mà trong phòng một mảnh tối đen.

Tiêu Tiêu ôm chân ngồi ở một góc sáng sủa trong phòng, mặt gắt gao chôn ở giữa hai chân.

cô không biết mình làm sao vậy, chỉ là rất khó chịu, đầu đau quá, giống như sắp nổ tung ra.

Rất nhiều người đang ở bên tai mình nói chuyện, nhưng cô lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.

Đừng nói nữa! !

Đừng nói nữa! !

Tránh ra, đều tránh ra! ! !

không thích nghe, tôi không thích nghe! ! ! !

Tiêu Tiêu bị bệnh, sốt cao không ngừng, lại giống như trở về với trạng thái 15 năm trước. Ngày hôm sau khi Hà Thanh Lăng phát hiện con gái nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng hôn mê bất tỉnh thì thất kinh đem con gái đưa đến bệnh viện.

Mà lúc này Tập 1- quảng cáo "Màu Xanh Của Biển" đang được truyền thông cả nước phát đồng bộ vào Giờ Vàng. Người xem đều bị vẻ đẹp đơn thuần không chút nào làm ra vẻ của cô gái chinh phục, cái tên Angelia cũng càng ngày càng được nhiều người biết đến, giá trị của bản thân càng lúc càng được nâng cao, trở thanh một người nổi danh mới trong làng quảng cáo.

Dãy sản phẩm Blue thử nghiệm mới vừa tung ra thị trường đã bị tranh mua không còn.

Quảng cáo thu hoạch thành công thật lớn là ngoài dự đoán của tất cả mọi người, chỉ nhờ tập quảng cáo đó, Angelia bỗng chốc thuộc vào hàng ngũ diễn viên có giá trị cao nhất, phạm vi của đoạn quảng cáo càng được vang xa thương nhân cùng đạo diễn bắt đầu mời mọc cô bằng những hợp đồng béo bở.

Mặc cho bên ngoài đã muốn nghiêng trời lệch đất, nhưng nơi này vẫn đang thực im lặng, Tiêu Tiêu đang ngồi ê cả mông trên giường bệnh, đang đọc “Huyền Phù trên không trung” của Trương Tiểu Nhàn. Tiêu Tiêu thích nhất một câu ở trong đó: "Tại sao lại phải thống khổ để quên một người như vậy, thời gian tự nhiên sẽ làm cho bạn quên đi người không nên nhớ, chúng ta mất đi nhiều năm tháng như vậy để làm gì?”

Ngải Đăng đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh, nghe bên trong ngẫu nhiên phát ra tiếng đọc sách, tâm cũng trở nên yên tĩnh xuống.

cô cho anh cảm giác rất giống cô bé con trước đây, có phải bởi vì dáng vẻ của cô như thế này, nên anh càng chú ý đến cô nhiều hơn, mới có thể vừa nghe thấy tin cô đang hôn mê nằm viện, lập tức chạy nhanh đến. Anh hiện tại cũng có chút không hiểu mình, thì ra anh không phải không bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng, như với cô đã rất khác biệt.

Trầm lặng đã nửa ngày, rốt cục giống như bình thường, lặng lẽ rời đi.

Vào buổi tối, Loan Thần Thiên tới đón Tiêu Tiêu xuất viện, nhưng thật không ngờ trong hành lang thế nhưng chật ních đám phóng viên, vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu đi ra đều điên cuồng cầm phone xông tới, ánh đèn chớp nhá mãnh liệt làm cho Tiêu Tiêu không thích ứng đưa tay che khuất mặt.

"Angelia, xin hỏi cô có đồng ý vai diễn mới của đạo diễn Tạ Hải Lý không?"

"Angelia, tôi là phóng viên của giải trí Đô thị, xin hỏi cô cùng vị bên cạnh đang yêu nhau sao?

"Angelia, xin hỏi. . . . . ."

"Angelia. . . . . ."

Loan Thần Thiên đem Tiêu Tiêu gắt gao che vào trong ngực, lấy tay ngăn trở vô số ánh chớp nhá của máy ảnh, dưới sự trợ giúp của các nhân viên, thật vất vả mới đi ra từ cửa sau, bỏ các phóng viên lại, lên xe, Tiêu Tiêu còn không biết làm sao nắm chặt lấy áo của Loan Thần Thiên.

"Đừng sợ, Tiêu Tiêu, không có việc gì " .Sờ sờ mái tóc rối bời của cô, trấn an nói.

"Thần Thần tại sao có thể có nhiều phóng viên như vậy?" Tiêu Tiêu căn bản là không biết mình đã có nhiều lực ảnh hưởng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời đêm mờ mịt ngoài cửa sổ xe, trong tâm thoáng chùn bước, đây mới thật là mình muốn sao?

"Tiêu Tiêu, bất kể như thế nào, anh sẽ đều đứng ở bên cạnh em, còn có cha mẹ cũng thế!" Hiếm khi Loan Thần Thiên có thể nói ra những lời nói đầy cảm tính như vậy.

"Em không sao, chỉ là bất ngờ quá