Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323322

Bình chọn: 10.00/10/332 lượt.

đú cho lắm vào. Tối lại buôn với con Ngân chứ gì? – Nó phán như thánh.

- Mọe. Đã được Ngân thì bố mày đã không mất ngủ. Tại cái con bé học trò tao… à mà thôi đi đi kẻo muộn. – Hú hồn, suýt nữa thì lộ. Tôi kéo nó đẩy ra ngoài luôn.

- Chào chị em đi ạ! – Thằng Sơn tranh thủ chào chị Huệ.

- Ừ em đi. Đá đấm gì cẩn thận coi gãy tay gãy chân thì khổ đấy! – Chỉ đáp.

- Em biết mà chị. – Nói rồi hai thằng ra xe dong thẳng lên sân bóng luôn.

Dạo này tập tành cũng chẳng có gì nhiều. Mấy ông mãnh hết tập chuyền rồi sút. Lâu lâu dàn hoạt cảnh một pha lên bóng như mấy câu lạc bộ hay tập mới bựa chứ. Tập một mình chán chê thì mấy cậu chàng nổi hứng qua bên sân ké rủ mấy thằng đội bên ấy đá độ luôn.

- Đá độ đi tụi bay – Thằng Hưng đội trưởng lên tiếng.

- Thằng nào rủ thì thằng đó chung độ nhé – Tôi gài nó.

- Ớ. Anh em với nhau. Ai lại nỡ làm thế. – Nó xìu mặt.

- Thôi nói vậy chớ tụi mày đá đi. Tao về cái. Mấy bữa nay thiếu ngủ quá. À chiều điểm danh hộ tao cái. – Nói rồi tôi lững thững bước ra khỏi sân. Lủi thẳng ra bến bắt xe bus về phòng luôn.

Vừa về đến là tôi chỉ kịp cởi giày tất rồi tôi phi lên trên giường nằm luôn. Do đá bóng mệt nên chỉ một lúc sau là tôi chìm vào giấc ngủ. Đang miên man mơ về một nơi xa xăm thì chuông điện thoại reo. Lờ mờ với tay lấy cái điện thoại áp vào tai.

- Alô

- Anh à? – Bên kia đầu dây một giọng nói trong trẻo vang lên

- Ừ anh đây. Mà em nào thế? – Tôi nói chuyện mà vẫn nhắm tịt mắt.

- Bộ ông có nhiều em lắm hay sao mà hỏi thế? – Giọng nói trong trẻo bây giờ đã pha một chút sát khí (Không dám một chút đâu. Hic, có mà sát khí ngút trời ấy)

- Ơ…ơ Ngân à em? Gọi có chuyện gì không? – Tôi vội mở bừng mắt. Cái tật ngủ không biết trời đất gì hết của mình chắc phải sửa dần dần quá.

- Anh liệu hồn đấy! Mà sao chiều nay anh không đi học? – Giọng Ngân đã dịu bớt. Phù, may mà không giận.

- Anh mệt quá. Không đi học được! – Tôi cố gắng nói giọng người ốm cho em thấy mà thương cảm.

- Hả? Anh ốm à. Bị như nào? Có cần em mua thuốc cho không? – Em dồn dập. Ôi thấy em lo lắng cho mình sao mà thấy ấm áp cõi lòng quá.

- Anh không sao. Mệt chút thôi, ngủ chút là khỏe ngay ấy mà! – Hìhì thật ra là buồn ngủ nên trốn học. Nhưng mà nói thế cho em lo tí.

- Ừ anh nghỉ đi cho khỏe. Tí chiều em nhờ mấy anh lớp anh mang cháo qua cho anh nhé? – Ôi thương thế chứ. Lại còn quan tâm mang cả cháo qua cho mình.

- Thôi phiền lắm em. Anh ăn ngoài được rồi.

- Phiền gì? Nghỉ đi. Chiều em qua đó. – Em nói rồi cúp máy luôn.

Tôi cúp máy mà miệng vẫn cười hềnh hệch. Cảm giác có người quan tâm thì vẫn sướng hơn cả. Đang tự kỉ trên giường thì chuông điện thoại lại reo. Nhìn vào màn hình thì thấy số em Linh. Tôi ngắt luôn. Được một lúc sau thì em Linh lại gọi. Tôi hết cách đành cầm lên nghe

- Anh sao không nghe điện thoại em?

- Anh đang nghê đây thôi.

- Hì. Tối nay anh rãnh không? Mình đi xem phim đi anh! – Biết ngay mà! Mấy ngày nay ngày nao cũng rủ tối đi chơi. Đêm về lại còn nhắn tin gọi điện lung tung làm mình mất ngủ. Tắt điện thoại đi thì không dám. Lỡ em Ngân cũng gọi mà nghe câu : “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm đè lên một thuê bao khác. Xin quý khách vui lòng gọi lại vào 7h sáng hôm sau” thì xác định là mình lên trường thể nào cũng bị lột da.

- Tối anh bận rồi. Em đi với người khác đi. – Tôi liền từ chối.

- Anh thì lúc nào cũng bận. Chẳng thấy lúc nào mà anh rãnh đâu. – Biết vậy mà lúc nào cũng gọi điện rủ đi. Không biết tôi nhiều lý do hay em Linh cố tình chai mặt đây.

- Anh bận thật. Thôi chào em anh đi bây giờ, có công chuyện cái.

- Ê này… – Chưa kịp nghe hết câu tôi ngắt luôn.

Nằm vật ra giường vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Haizz, không biết làm sao để vẹn cả đôi đường đây? Giải thích với em Linh là không có cửa, gì chứ tính tình ẻm mình lại còn không rõ sao? Cố chấp một cách trẻ con. Đã vậy tính chiếm hữu quá lớn, em ấy đã muốn cái gì thì có mà trời cản. Khổ nỗi tôi lại là “cái gì” đó đó mới nản chứ. Còn Ngân nữa. Mặc dù đã trù bị cho tình huống xấu nhất. Nhưng mà tôi thì làm sao mà biết lúc đó em Linh nghĩ gì? Có khi hứng lên em canh lúc Ngân đang ngồi trong lớp với tôi rồi te te xách bó hoa đi vào tặng thì thân tôi bảo đảm tanh bành với em Ngân (Cái chiêu này tôi ngồi nghĩ linh tinh thôi. Chắc em Linh chẳng có gan thế đâu. Mà hic, ai biết được đâu đấy, cứ dự phòng trước hết đi. Lúc chuyện xảy ra rồi mình đỡ shock. Toan tính nghĩ ngợi một hồi cũng chẳng đâu ra đâu. Chỉ thấy đầu bốc khói ngùn ngụt. Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo luôn (lúc trưa đi đá bóng về chỉ kịp cởi giày, còn mặc nguyên bộ đồ thể thao mà leo lên giường nằm luôn). Tắm rửa xong xuôi tôi đi xuống lầu thì thấy mảnh giấy nhỏ để trên tủ.

- Chị với con bé Ba (tên ở nhà của con em chị Huệ) đi công chuyện, chắc tối về trễ, em ra ngoài ăn nha. – Chị Huệ nhắn.

Đặt mảnh giấy xuống. Với tay rót một cốc nước trong tủ lạnh. Rồi cầm ra ghế coi tivi luôn. Đang dỡ bộ phim thì điện thoại reo

- Nghe đây.

- Ra mở cửa cho bố. – Là giọng thằng Hưng đội trưởng.

- Ờ rồi. – Tôi cúp máy rồi chạy ra mở cửa cho nó l


Disneyland 1972 Love the old s