Old school Swatch Watches
Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325562

Bình chọn: 9.5.00/10/556 lượt.

giờ hẹn phỏng vấn, cô đến ngân hàng làm thủ tục, sau đó đón taxi đến đường Thắng Lợi, lên tầng hai mươi tám đưa chi phiếu cho Tâm

Ngữ.

Mười phút sau, cô đã đứng ở trạm xe buýt cách không xa tòa nhà cao ốc đó là mấy, chuẩn bị đón xe đến tòa soạn tạp chí ở ngoại ô phỏng vấn.

Di động của cô liên tục reo, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, cô không muốn nghe máy.

Chiếc xe buýt tuyến 121 vừa đến bến, cô định lên xe thì tay bị ai đó giữ lại.

- Chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện một lát - Anh thở dốc, hai mắt tóe lửa, lôi cô xềnh xệch.

Sức anh quá mạnh, cô đành làm mặt lạnh bị động đi theo anh.

- Ở đây được rồi - Trong con hẻm vắng, cô bướng bỉnh dừng bước.

Anh hít một hơi thật sâu, cũng dừng bước.

- Hứa Ngạn Thâm, buông tay ra! - Cô cố sức muốn hất tay anh ra, nhưng anh không buông.

Ngược lại, tay còn lại của anh cũng kéo chặt tay trái của cô, một cảm giác lạnh lạnh lồng vào ngón tay cô.

Cô rút mạnh tay trái về, phát hiện trên ngón áp út xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương.

Là chiếc mà hôm qua cô vừa bán.

Anh vẫn đang theo dõi cuộc sống của cô ư? Cô càng tức giận hơn.

- Em muốn chiếc to hơn, hiếm hơn anh đều có thể mua cho em, nhưng không

được làm mất nó lần nữa! - Anh cũng rất giận dữ, ấn tat cô một lần nữa,

không để cô tháo chiếc nhẫn ra.

- Không phải làm mất mà là tôi đã bán nó! - Rất tức giận nhưng thái độ của cô lại rất lạnh lùng.

Sự thật này cô không nghĩ anh không biết.

- Em có bị thần kinh không, em nghĩ anh thật sự để ý đến mười lăm triệu

đó sao? Còn nữa, tám trăm nghìn dư ra là ý gì? - Anh rất muốn giả vờ hồ

đồ nhưng hiện thực không để cho anh hồ đồ.

- Là tiền lời, tôi tính theo lãi vay ngân hàng - Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.

Từ giây phút cô quyết định nộp đơn xin ly hôn lên toà án, cô đã quyết

định sẽ coi "chồng cũ" là sinh vật đáng ghét, đáng ghét nhất trên cõi

đời này.

Họ đã thành kẻ thù của nhau.

Họ đang trong một trận đánh lâu dài mà họ chính là kẻ thù của nhau.

. . . Anh nhất tiễn xuyên tim.

- Các người đã thế chấp nhà cho ngân hàng rồi ư? Số tiền vay mỗi tháng

sáu, bảy nghìn, các người trả thế nào?! - Anh giận đến sắp nổ tung.

Cúi đầu trước anh cũng khó đến vậy sao?

- Tôi sẽ cố gắng làm việc, cùng cha mẹ trả nợ. Dù có phải làm việc mười

tám tiếng một ngày, tôi cũng không sợ vất vả - Thái độ của cô rất nghiêm túc.

- Nợ của cha em, dựa vào cái gì bắt em phải gánh vác? Hằng ngày ngồi xe buýt, hằng ngày ăn uống kham khổ, hằng ngày cầm hồ sơ chạy khắp nơi xin việc, đây là cuộc sống mà cha em cho em sao?! Vì sao

phải sống khổ sở như vậy? Anh có thể cho em cuộc sống giàu sang mà! -

Một ngày làm việc mười tám tiếng ư? Anh là người cuồng công việc, anh có thể, nhưng cô tuyệt đối không thể! Vừa rồi anh chạy một mạch đến trạm

xe buýt, thật lòng không nỡ để cô sống một cuộc sống như vậy!

Vì sao hiểu rõ hiện thực rất khốc liện mà vẫn không chịu quay lại?

- Chúng tôi là người một nhà, nương tựa nhau, động viên nhau, cho dù cả

nhà có khổ hơn nữa cũng quyết không để mất bất cứ người nào! Chúng tôi

đều cảm thấy hạnh phúc! - Cô lạnh lùng mỉa mai anh - Hứa Ngạn Thâm, thứ

tình cảm này anh chắc chắn không hiểu.

Nếu anh hiểu, anh đã không "mất" cô.

- Anh không hiểu thì em dạy cho anh hiểu! Em không phải có bản lĩnh này

sao? Em không thể sao? - Anh đã từng rất hạnh phúc, tưởng rằng sẽ mãi

mãi không bao giờ mất cô!

Anh rõ ràng đang nói những lời cay nghiệt, nét mặt méo mó vì giận dữ tột độ nhưng chỉ có mình anh biết, anh đang yếu lòng.

Một sự yếu lòng rất tệ hại, rất không đáng yêu.

- Tôi không thể - cô lắc đầu - Nhan Hiểu Tinh, Lãng Lãng, Hứa gia, vương

quốc sự nghiệp của anh, dối trá lừa lọc, bất chấp đạo lý. . . giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề - Cô có thể chịu đựng rất nhiều việc nhưng không có nghĩa là tất cả.

Tận đáy lòng mỗi người đều có chỗ mền yếu nhất, cần được vỗ về nhất, nhưng bây giờ, chỗ đó của cô đã bị anh giẫm nát rồi!

- Anh là một thương nhân luôn đặt lợi lên làm đầu, đến cả con trai anh

cũng xem là hàng hóa, vợ mình cũng dùng tiền để mua lại, còn tôi, không

muốn sống cuộc sống tồi tệ lúc nào cũng phải nhìn thái độ của anh mà

sống nữa!

Cô dùng sức tháo chiếc nhẫn kim cương ra, kiên

quyết ấn chiếc nhẫn vào tay anh, anh không nhận, trong lúc giằng co

chiếc nhẫn rơi xuống đất.

Cô không cúi xuống nhặt.

- Nửa năm sau, tôi sẽ tiếp tục gửi đơn xin ly hôn - Nói xong, cô nhẫn tâm quay người bỏ đi.

Anh siết chặt nắm tay.

Một lần thất bại, anh tưởng cô sẽ từ bỏ.

Anh tưởng chỉ cần đợi một thời gian, đợi cô hết giận là có thể đón cô về nhà.

- Thẩm Chức Tâm, em đừng giận hờn nữa đi! - Anh đứng sau lưng cô, hét lớn.

Bước chân cô khựng lại trong vài giây, sau đó mặt lạnh lùng, cô tiếp tục đi thẳng.

Bỏ lại anh với bộ mặt sa sầm.

Đổi hai lần xe buýt, cô đến văn phòng của "tạp chí Thành Đô". Đó là một ngôi nhà ba tầng kiên cố.

- Xin hỏi, tổng biên tập Từ có ở đây không? - Cô hỏi rất nhiều người

nhưng thái độ mà cô nhận được không phải không thèm nhìn cô thì cũng là

lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi thẳng.

Cô không nản chí, tiếp tục lịch sự h