
, tuy đã được cấp cứu không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng anh lại không hề xuất hiện ở bệnh viện,
còn người quản lý chung cư thì nói ba ngày trước sau khi anh về nhà thì
không thấy ra khỏi cửa nữa.
Người quản lý có chìa khóa nhưng lại không có mật mã.
Hạ Hà rất lo lắng.
Mật mã cửa…
Chức Tâm sững sờ.
“Tôi không biết anh ấy có đổi mật mã không nữa…” Dù gì, mật mã đó bây giờ đã không còn thích hợp để giữ lại nữa.
“Anh ấy không đổi đâu, căn nhà này anh ấy đã chuyển quyền cho cô, trước đó
còn nói chuẩn bị về Hứa gia, anh ấy chắc chắn không đổi mật mã đâu,” Hạ
Hà nôn nóng, “Chức Tâm, xin hãy giúp tôi! Mọi người đều đang tìm anh ấy, thực sự rất quan trong.”
Rất quan trọng…
Có lẽ anh bây giờ không muốn bất kỳ ai làm phiền mình.
Chỉ là, vừa nghĩ đến Hạ Hà và anh sắp đính hôn…
“0, 5, 0, 5…1, 9.” Chức Tâm đọc sáu chữ số.
“Chức Tâm, cảm ơn cô…” Mật mã chính xác, Hạ Hà không có thời gian để nói nhiều với Chức Tâm, vội vàng ngắt điện thoại.
Chức Tâm nhìn màn hình di động hiển thị đối phương đã tắt máy, thẫn thờ.
Thì ra, thứ cô có thể làm được bây giờ hình như chỉ có thế.
……..
Trước đây, Hạ Hà đã từng đến nhà anh một lần.
Căn nhà vẫn giống như lần trước, rất yên ắng.
Cô đi đến trước cửa phòng ngủ của anh, đưa tay gõ cửa, anh vẫn không có phản ứng.
Rốt cuộc là cố ý không quan tâm đến người khác hay là đã xảy ra chuyện thật rồi.
Hạ Hà lại sốt ruột gõ cửa một lần nữa, kết quả vẫn như thế.
Lần này mặc kệ anh có trả lời hay không, Tống Tiêu Phong đẩy cửa xông vào phòng con trai.
Căn phòng trống hoác, trên giường chẳng có dấu vết gì thể hiện là có người ngủ trên đó, Hạ Hà kinh ngạc.
Người đâu?
Ở phòng làm việc kế bên, cửa phòng bật mở, Hứa Ngạn Thâm đang bưng ấm cà phê mới pha, nhíu mày nhìn cô.
“Các người sao lại vào đây?” Anh muốn yên tĩnh một chút, ai cho phép họ vào đây?
Ai cho họ mật mã cửa? Anh lờ mờ đoán ra, cảm thấy không vui.
Hạ Hà bỗng bối rối.
“Thâm, cha con bảo con đến bệnh viện một chuyến, có gì từ từ nói.” Tống Tiêu
Phong vội vàng nói với con trai mục đích bà đến đây.
“Ngạn Thâm,
dượng bảo em nói với anh, chuyện phân chia cổ phần, mọi người trong nhà
sẽ ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, đừng nhất thời nóng giận như thế.” Hạ
Hà cũng nói rõ nhiệm vụ mà dượng giao cho mình, “Ý của dượng là ông vẫn
muốn giao quyền điều hành lại cho anh, điều khoản trong ba mươi năm
không được chuyển nhượng cổ phần không công bằng đó cũng có thể bàn bạc
lại.” Mấy ngày nay, cô luôn giúp anh giành quyền lợi.
Hành động của anh khiến dượng hoảng hốt, những điều khoản đó dượng đều có thể nhượng bộ, điều kiện duy nhất là,…
“Thâm, ngày mai là lễ đính hôn của con với Hạ Hà, con nhất định phải tham dự
đấy!” Tống Tiêu Phong nắm chặt tay con trai, không ngừng dặn dò.
Thành hay bại tất cả sẽ được quyết định vào ngày mai.
Anh thản nhiên rút tay ra, đi lại sô pha mời họ cùng ngồi xuống, “Rời khỏi
Hứa thị không phải là việc làm trong một lúc tức giận.”
Hạ Hà sửng sốt.
“Thật ra trước đây, con luôn có cảm giác rất mệt mỏi, đặc biệt là sau khi
trải qua quá nhiều chuyện, con bắt đầu hoài nghi, lý do để con kiên trì
đến ngày hôm nay có phải quá vô nghĩa?” Từ trước đến nay, anh chỉ là
muốn giành lấy sĩ diện mà thôi.
“Sao có thể vô nghĩa được? Con là tất cả hy vọng của mẹ!” Không thể kiên nhẫn đợi con trai nói hết, Tống
Tiêu Phong gào lên, “Con đừng quên, người của bà lớn luôn muốn giẫm lên
chúng ta, chà đạp chúng ta như thế nào? Chuyện Lãng Lãng lần này, chính
là bằng chứng rõ ràng nhất! Nhưng, chúng ta không được chịu thua, chỉ
cần con và Hạ Hà kết hôn, chỉ cần Hạ Hà mang thai, đám người bên bà lớn
chắc chắn sẽ tức lồng lộng…”
“Mẹ.” Anh bình thản cắt ngang mẹ
mình, nói với bà, “Con không thể sinh con được nữa, cũng không muốn có
con nữa.” Anh thật sự rất mệt mỏi.
Bước ra khỏi ván cờ này, đặt
tất cả mọi quyền lợi, tham vọng của mình xuống, trở về là mình trong quá khứ, lợi ích làm mờ mắt, khiến anh trở nên thật buồn cười.
Đi
đến cuối cùng, anh mới phát hiện, thật ra, trong lòng anh chỉ khát khao
một thứ tình cảm giản dị nhất, đơn thuần nhất mà anh từ nhỏ đã thiếu
thốn, một gia đình biết yêu thương nhau.
Họ đã đến đây rồi thì nói rõ một lần cho xong.
Không thể sinh được nữa? Cũng không muốn có con nữa?
Tống Tiêu Phong không kịp phản ứng, không hiểu con trai đang nói gì, “Thâm,
con nghe mẹ nói, cha con chắc chỉ còn sống vài năm nữa, năm nay cho dù
không phân gia tài, thì năm sau cũng phải phân! Chỉ cần con sinh con
trai…”
Anh mất kiên nhẫn cắt ngang lời mẹ mình, “Con đã triệt sản rồi.”
Tống Tiêu Phong sững sờ nhìn con trai, hình như không hiểu con mình nói gì.
“Ba hôm trước, đã làm phẫu thuật.” Thái độ anh rất bình thản, như thể đang nói chuyện của người khác.
“Con triệt sản rồi?” Tống Tiêu Phong tru tréo, “Con điên rồi à? Con có phải
là điên rồi không? Điên rồi phải không?” Bà như muốn nổ tung, đấm thùm
thụp vào người con trai.
“Con không điên, có hay không có con cái đối với con chẳng có ý nghĩa gì hết, con không muốn trở thành cái máy
đẻ một lần nữa.” Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng,