
cấp
lãnh đạo của công ty, sau đó, lấy một thiên kim con nhà giàu có lợi cho
sự nghiệp của anh ấy, lại không cần phân tâm quản lý cơ nghiệp nhà đối
phương.” Cho nên, lúc nghe nói anh ấy lấy con gái của một gia đình bình
thường, Hạ Hà đã rất ngạc nhiên.
Chức Tâm đớ lưỡi.
Vì thế, nguyên nhân Hạ Hà bị đá khỏi “kế hoạch” là vì cô ấy còn con gái độc nhất, gánh vác trách nhiệm là người thừa kế sao?!
“Thật ra, anh ấy cũng chẳng có gì cao siêu. Khi còn ở Pháp, khi tôi có người
bạn trai thứ tư, thì tôi cũng đã quên luôn cả hình dáng anh ấy!” Hạ Hà
ngước mặt cười lớn, cô luôn là người phóng khoáng, “Thế giới này ai
thiếu ai thì không sống nổi chứ? Với lại, lúc tôi và anh ấy còn ở bên
nhau, thật ra rất bí bách! Loại đàn ông như anh ấy, mình không hôn anh
ấy thì anh ấy chẳng đời nào chủ động hôn mình, cho dù là hôn, cũng chỉ
là cảm giác lấy lệ cho có!”
Đối với tình cảm của người khác, Chức Tâm không tiện phát biểu gì.
Nhưng, Hạ Hà lại nói đùa với cô, “Còn người đang trong quá trình ly hôn với cô thì sao? Cô đòi ly hôn với anh ấy, không phải vì đang nồng nhiệt với cô được một nửa, lúc vào “trọng tâm” thì anh ấy lại đột nhiên nhớ tới còn
việc phải làm, lập tức mở máy tính, không thèm để ý đến cảm giác của cô, để cô thui thủi một mình, thậm chí là cả đêm đấy chứ?!”
Chức Tâm bị sự hài hước của cô làm cho phì cười, “Làm gì có người đàn ông nào lãnh cảm như thế.”
Trong lòng Hạ Hà rất kinh ngạc.
Chính là có người đàn ông lãnh cảm như thế đấy!
Rất nhiều lúc cô nghĩ, rốt cuộc là cô không khơi được cảm xúc trong anh hay là anh đã quen lạnh nhạt, quen chôn giấu cảm xúc thật của mình rồi. Năm mười chín tuổi, vốn dĩ là lứa tuổi rất sốc nổi, nhưng đến ngay cả lần
đầu tiên của họ, cũng là do cô chủ động đề nghị.
Thực tế chứng minh là lý do thứ nhất.
Hạ Hà nhún vai, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “Lát nữa cùng tôi đến
tiệm trang sức nhé, cô tôi mời tôi dự tiệc, tôi phải có chút quà chứ.”
......
Cô cùng Hạ Hà đến tiệm trang sức, nhưng cô không thể ngờ lại gặp cô gái đó ở đây.
“Cô Nhan, chiếc vòng đeo tay bằng đá quý nhiều màu này rất hợp với khí chất xinh tươi của cô!” Nhân viên bán hàng giới thiệu rất nhiệt tình. “Đôi
hoa tai này, dù cô để mặt mộc trông cũng rất quyến rũ, tao nhã! Còn nữa, chiếc trâm cài áo đính đá này...”
“Mấy thứ này tôi đều rất
thích, nhưng tôi phải đi quay phim mới ngay bây giờ rồi. Bộ phim đầu
tiên tôi chỉ đóng vai phụ, có lấn át vai nữ chính quá không?” Mặt Nhan
Hiểu Tinh tỏ ra đau khổ, xem ra rất dễ lấy lòng người khác.
“Dĩ
nhiên là không rồi, đá quý làm ra để mang đến vẻ đẹp rạng rỡ cho người
phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào chịu đứng sau người khác!” Nhân viên
bán hàng nói vô cùng bùi tai.
“Thế...” Nhan Hiểu Tinh cắn cắn
môi, hình như vì sự thuyết phục của đối phương mới động lòng, “Được rồi, giúp tôi gói lại, bạn trai tôi từng nói, tôi muốn tiêu tiền thế nào thì tuỳ anh ấy không để ý đến.”
“Được, được, được!” Nhân viên bán
hàng mừng rỡ, bắt đầu giới thiệu sản phẩm khác, “Cô Nhan, cô xem chiếc
nhẫn bằng kim cương kiểu mới ra này có thích không? Nếu bạn trai cô cầu
hôn cô, chiếc nhẫn này là thích hợp nhất rồi!”
Mắt Nhan Hiểu Tinh sáng lên, để mặc nhân viên bán hàng đeo găng tay trắng từ từ lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình.
“Chức Tâm, cô đứng ngớ ra đấy làm gì? Mau lại đây giúp tôi chọn đi, tôi rất
ghét chọn mấy thứ vô vị này!” Hạ Hà xem đến hoa cả mắt, sốt ruột gọi
Chức Tâm, lúc ngoái đầu lại thì phát hiện Chức Tâm đứng thần ra, sắc mặt kỳ lạ.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Nhan Hiểu Tinh đang đứng
quay lưng lại phía họ sững người, ngón tay cô gập lại, không để chiếc
nhẫn lồng sát vào ngón tay mình.
“Chị!” Cô quay đầu lại, cười ngọt ngào, thân thiện gọi Chức Tâm. Lúc này, đổi thành Hạ Hà ngớ ra.
Em gái Chức Tâm? Chức Tâm không phải là con một sao?
Trước đó, cô cũng chú ý đến cô gái này, toàn thân Chanel nhưng lại không giống người trong giới của họ.
Cho nên, nếu cô đoán không lầm, thì chắc là tình nhân giấu mặt của một đại gia nào đó.
Hạ Hà phát hiện sự nhiệt tình của đối phương khiến sắc mặt Chức Tâm thay đổi, nét mặt luôn yêu kiều, dịu dàng bỗng đanh lại.
“Hạ Hà, chúng ta đi!” Chức Tâm kéo Hạ Hà, không thể đứng ở đó thêm một phút nào nữa.
“Vì sao, cô ta là ai, là họ hàng của cô ư?” Hạ Hà cảm thấy bất thường, luôn miệng hỏi.
“Cô ta là họ hàng của chồng cũ tôi!” Có chút mỉa mai, thần sắc của Chức Tâm rất lạnh.
Hạ Hà ngớ ra, “Sao có thể...”
Không thể nào, họ hàng của Hứa Ngạn Thâm cô đều quen.
Còn nữa Hứa Ngạn Thâm xui xẻo đến thế sao, bây giờ đã bị Chức Tâm liệt thành chồng cũ?
Chức Tâm không chú ý đến thái độ kinh ngạc thái quá của Hạ Hà, chỉ là sau
khi bất ngờ gặp lại cô gái đó, nỗi sỉ nhục lại trào dâng trong cô, “Mẹ
đẻ của con trai ruột chồng cũ của tôi có được tính là người thân của anh ta không?!”
Hạ Hà trước giờ là người rất mạnh mẽ, nghe câu nói bất ngờ này cũng đờ người ra như chạm phải điện.
Lãng Lãng không phải là con nuôi của họ sao? Nhưng, không đúng, Chức Tâm
chưa từng nhắc về Lãng Lãng trước mặt cô, mấy lần cô vô tình