
ang đỏ, lan dần đến tận mang tai.
Anh vẫn ngồi bất động như núi,
chỉ đẩy mâm cơm trước mặt sang một bên, khẽ nhíu mày, “Đàn ông say
quắc cần câu rồi còn ‘hành sự’ được sao?”
Vậy là Vương Đan đã nói dối?
Tất cả sinh viên đều rất thỏa
mãn với lời giải thích này của anh, chỉ có cô là người duy nhất
hiểu hàm ý trong câu nói.
Mặt cô đỏ từng cơn, trắng từng
cơn.
Anh mãi không chịu giải thích
chính là vì không muốn mọi người nghi ngờ vệt máu đó là của cô
sao?!
9
Tình yêu, giống như một lời
nguyền kỳ diệu.
Người bạn không thích, cho dù
có bận tâm thế nào, bạn vẫn luôn cảm thấy thiếu lửa. Nhưng nếu đúng
người, muốn thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu, lại là việc rất dễ
dàng.
Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần,
cô và Hứa Ngạn Thâm xem xong suất phim cuối cùng thì đã gần nửa đêm.
“Muộn thế này về ký túc xá
có bị nhốt ở ngoài cổng không?” Hứa Ngạn Thâm hỏi cô.
Lần trước, cũng muộn thế này,
anh tiễn cô vào xong vẫn đứng ở cổng trường đợi rất lâu, đến khi cô
nhắn tin “chúc ngủ ngon” anh mới yên tâm về nhà.
Anh không ở trong trường mà thuê
một căn hộ chung cư ở ngoài.
“Không đâu, Phi Phi rất lanh lẹ,
nó sẽ giúp em mở cửa.” Cô cười đáp.
Gương mặt luôn nghiêm túc bỗng
trở nên dịu dàng, anh đưa tay về phía cô, Chức Tâm do dự một lát vẫn
dằn không được nỗi khát khao trong lòng, đưa tay nắm lấy, cảm nhận hơi
ấm từ bàn tay anh.
Bác bảo vệ trường rất thân
với anh, anh thuận lợi tiễn cô đến dưới ký túc xá nữ sinh.
Cô cúi xuống định gọi điện cho
Phi Phi.
“Chức Tâm.” Ai đó lúng túng
gọi cô.
Cô quay đầu lại, kinh ngạc buông
tay Hứa Ngạn Thâm, không phát hiện ra hành động này của cô khiến anh
nhíu mày.
“Mình thấy cậu vừa ốm dậy,
vẫn còn ho, nên nấu trà giải cảm cho cậu…” Từ Nhân Thư bưng trên tay
một bình nước bằng thủy tinh đã nguội, nước trà màu vàng nhạt, mùi
hương quýt phảng phất trong không khí.
Sau lần đầu tiên uống trà giải
cảm của Từ Nhân Thư, cô đã rất thích, không chỉ cô, mấy đứa bạn cùng
phòng sau khi biết cô và Hứa Ngạn Thâm yêu nhau đã rên lên đầy tiếc
nuối từ nay về sau không còn được uống trà giải cảm vừa ngon vừa có
tác dụng dưỡng da tốt nữa rồi.
Cậu ta biết rõ… sao còn…
Cô thừa nhận, cô thật sự đã
rất cảm động trước sự tận tụy của Từ Nhân Thư.
Lòng chua xót, đón lấy bình
trà đã nguội, hổ thẹn nói lời xin lỗi, “Từ Nhân Thư, xin lỗi…” Cậu
ta theo đuổi cô rất lâu rồi mà cô vẫn dửng dưng, nhưng Hứa Ngạn Thâm
vừa tỏ thái độ, cô đã bị cưa đổ ngay.
Đến bản thân cô cũng cảm thấy
thật không công bằng.
“Không… không sao…” Từ Nhân Thư
nhìn chằm chằm Hứa Ngạn Thâm đang đứng nhìn họ bằng ánh mắt lạnh
lùng, lấy hết can đảm nói với cô, “Chức Tâm, nếu cậu hối hận, mình
sẽ đợi cậu mãi mãi!”
Nói xong, cậu ta ngượng ngùng
vội vã đi ngay, để lại cô với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cái gì gọi là nếu cậu hối
hận, mình sẽ đợi cậu mãi mãi?!
“Đợi đã!” Hứa Ngạn Thâm đột
ngột đuổi theo.
Anh và Từ Nhân Thư trao đổi gì
đó, chỉ thấy Từ Nhân Thư lủi thủi ra về.
“Anh nói gì với cậu ấy thế?”
Cô không nén được tò mò.
“Không có gì, anh chỉ hỏi cậu
ấy cách nấu trà giải cảm.”
Hả?
Vậy là sau này anh sẽ nấu cho
cô uống?
Một cảm giác ngọt ngào không
thể kìm nén chảy vào tim, cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Còn nữa, anh nói với cậu ta,
bạn gái anh ngoài anh ra, không cần người con trai khác tốn công chuẩn
bị trà giải cảm cho cô ấy.”
Câu nói thật nhẫn tâm, cô hơi
há miệng ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Nhân Thư ra về với dáng
vẻ thất thểu như thế.
Cô biết học trưởng là người
xử lý mọi việc nhanh, chuẩn và nhẫn tâm nhưng không ngờ xử lý chuyện
tình cảm cũng nhanh gọn đến vậy.
“Oa!” một tiếng, Lãng Lãng lẫy
lẫy chân, khóc thét.
Cô vội vàng sờ thằng bé, âm
ấm, chết rồi! Vàng đầy mông rồi.
Cô làm mẹ lần đầu tiên nên tay
chân lóng ngóng.
“Hứa Ngạn Thâm, anh mau thay tã
cho con trai anh đi!” Cô nhăn nhó nhìn anh, cất những điều không vui sang
một bên.
Nhưng, anh còn né ra xa hơn.
Anh mở cửa sổ, rồi ngăn cô
lại, “Chức Tâm, đừng động vào nó, cẩn thận kẻo dơ tay!”
Nghe lời, cô khựng lại.
Anh lập tức chạy đi tìm chị
Nguyệt.
Cô sững người.
Anh không thích Lãng Lãng.
Một sự thực rất rõ ràng.
“Đàn ông đều muốn có cốt nhục
của mình, không có con trai ruột thịt, sự nghiệp của nó có lớn cách
mấy cũng không có ai thừa kế. Con gái ngốc, con không sinh được con cho
nó, bên ngoài có biết bao cô gái khác tranh nhau sinh con cho nó.”
Lời của mẹ cứ lởn v