
còn cách nào khác, anh đành mua hai bát cháo.
Cháo hải sản rất dinh dưỡng và ngon miệng, lúc thèm, cô hay đến quán này ăn.
Người ta đều nói, mỗi lần mang thai đều không giống nhau nhưng trong mắt anh, cô vẫn chẳng có gì khác so với lúc trước.
Vẫn nửa đêm dậy khóc.
Nhưng buồn cười nhất là, khóc xong thì đói bụng.
Thế là cô Lâm sang nhà bên cạnh tìm anh, anh thường nửa đêm ra ngoài mua thức ăn khuya quái lạ về cho cô.
Nhưng, những thứ này không quan trọng, may mà, dưới sự cố gắng của anh và bác sĩ Lữ, chứng trầm cảm của cô không xấu đi.
“Phi Phàm!” Anh đứng ngoài cửa gọi.
Thằng bé hớt hải chạy ra.
“Một tô của con, một tô của mẹ, con xem chừng mẹ ăn cho hết nhé.” Anh dúi hai tô cháo vào tay thằng bé, dặn dò.
Anh không định vào nhà vì cả người đã ướt như chuột lột.
Anh muốn đi tắm, không muốn làm ướt sàn nhà mới lau khô.
…
Ngủ một giấc tỉnh dậy, bốn bề tối đen.
Gió rít dữ dội, như ma quỷ đang than khóc.
Cô có chút hoảng loạn, bỗng nhiên, nước mắt trào ra.
Sau khi có thai, cô rất sợ bóng tối, nhưng, có một tia sáng lọt vào phòng, cô lại ngủ không an giấc.
Cô Lâm!
Cô định gọi, thì nhớ ra hôm nay cô Lâm không ở đây.
Cô cố gắng ngồi dậy, muốn bật đèn, muốn vào bếp rót một cốc sữa, nhưng di chuyển nặng nề, cô đụng vào kệ bếp lạnh ngắt, cứng còng, nước mắt rơi càng dữ dội.
Cô khóc thút thít.
Cô sợ, cô thật sự rất sợ.
Cô không muốn ở một mình trong nhà!
Trong bóng tối, cô sờ soạng tìm điện thoại, thậm chí không kịp suy nghĩ, cô bấm số gọi đi.
“Cô Lâm không có ở đây, tối có chuyện gì, em gọi cho anh, anh sẽ mở máy.” Trước lúc ngủ, anh dặn cô như thế.
Thật ra, cô rất ghét mình thế này! Vì sao cứ phải dựa dẫm vào anh? Sau này, sau này nữa, anh cũng sẽ ra đi thôi!
“Muốn ăn gì à?” Vừa nghe điện thoại anh đã hỏi.
Tiếng anh vang lên từ đầu bên kia, cô càng khóc to hơn…
Chưa đầy ba phút, cửa phòng cô đã được mở ra, ánh đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Để đề phòng chuyện cấp bách, anh có chìa khóa nhà cô.
Anh mở đèn đầu gường.
“Sao thế?” Anh bước lại gần.
Anh sẽ mất kiên nhẫn chứ? Đến ngay bản thân cô cũng cảm thấy mình lúc này thật chẳng ra làm sao.
Cô gục đầu xuống gối, vẫn còn khóc.
Anh nhìn chiếc mũi đỏ lên vì khóc của cô, suýt nữa phì cười.
Phụ nữ mang thai đều như thế sao? Hay là chỉ có cô mới nhõng nhẽo như thế?!
“Uống sữa rồi ngủ tiếp nhé, được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô vừa khóc vừa gật đầu.
Anh pha sữa cho cô, sau đó, ngồi nhìn cô uống hết, đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô.
Cô giống như đứa trẻ không chịu ngủ, vẫn mở mắt thao láo nhìn anh.
Anh muốn giúp cô lau giọt nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, nhưng, ngón tay vừa mới động đậy đã khựng lại.
“Lúc nãy sao lại khóc?” Anh chuyển sự chú ý của mình.
“Anh nói xem em có thể giữ được đứa con này không? Có thể, đúng không?!” Cô lại hỏi.
Câu hỏi này cô đã hỏi rất nhiều lần rồi.
“Dĩ nhiên rồi! Thai đã sáu tháng rưỡi, Chức Tâm, em làm rất tốt.” Anh nhẹ nhàng an ủi.
Bốn tháng này, anh tận mắt nhìn thấy cô bước tiếp, không ai kiên cường như cô.
Cô thở phào.
“Em buồn ngủ rồi.” Cuối cùng, cô cũng cười.
Bác sĩ nói, ngủ nhiều thì em bé mới lớn nhanh được.
Anh giúp cô dằn chăn.
Đột nhiên, cô chụp lấy tay anh, mắt mở rất to rất to!
“Không đúng, Ngạn Thâm! Nó không động đậy nữa!” Bình thường ban đêm, em bé rất nghịch ngợm.
Tối này, hình như cô ngủ rất ngon!
Không bình thường!
“Nó cũng ngủ rồi mà.” Anh nhíu mày.
“Không phải, Ngạn Thâm, anh tin em đi!” Cô sợ hãi, lại sắp khóc.
Cô đã từng trải qua chuyện này!
Em bé đột nhiên không động đậy nữa, em bé đột nhiên…
Sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt đến mức chỉ có thể chống chọi, vùng vẫy với cái chết trong vài tiếng.
Nghe thế, anh vội vàng đi lấy máy kiểm tra tim thai.
Mỗi ngày anh đều thấy y tá Lâm kiểm tra giúp cô.
Kéo áo cô lên, trên chiếc bụng tròn trĩnh của cô, anh tìm một vòng.
Ngoài những tạp thanh sùng sục ra, không nghe thấy gì hết.
Mặt anh bắt đầu biến sắc, “Đừng sợ, là kỹ thuật của anh có vấn đề.”
Lịch sử, hình như đang lặp lại.
Cô cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
“Thịch…thịch…thịch…” Anh cuối cùng cũng tìm thấy nhịp tim.
Chỉ là, số lần đập hiện lên trên máy là năm mươi lần một phút.
Hơn nữa, tiếng đập lúc yếu lúc mất.
Xảy ra chuyện thật rồi!
“Chức Tâm, chuẩn bị đến bệnh viện ngay!” Anh nhanh chóng khoác áo ngoài cho cô.
Cả người cô run lên.
Không còn thời gian, anh bế thốc cô lên.
“Tin anh, không sao đâu!” Anh bước nhanh ra ngoài.
Răng cô run lập cập.
Không còn bất cứ kiêng dè nào, cô ôm chặt lấy cổ anh, thất thần, “Sao có thể không sao được! Sao có thể không sao…”
Anh đặt cô vào trong xe, vừa vội vàng khởi động xe, vừa gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi cho bệnh viện để họ chuẩn bị sẵn sàng.
Thai nhi đã ngừng thở trong bụng, có lẽ, bắt buộc phải mổ ngay.
Cuộc điện thoại thứ hai, anh gọi cho trợ lý Tiền, bảo anh ta lập tức thông báo cho cha ruột của đứa bé về ngay.
“Em hãy tin anh, không sao đâu!” Đặt điện thoại xuống, anh vượt mấy lần đèn đỏ, vừa an ủi cô.
Cô hoảng sợ vô cùng.
“Sao có thể không sao chứ! Sao có thể không sao chứ…” Cô chỉ lầm