
hấy như vừa bị nghiên nát. Cơ thể mệt mỏi sau khi quan hê cộng với
việc nhức đầu do rượu chè khiến cô như muốn nổ tung. Cô mở mắt, khi thấy mọi thứ trước mắt thì hoảng hồn, cô kích động muốn ngồi dậy, nhưng lại
té xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngáy to,
mặt cô trắng bệch ra, chuyện xảy ra đêm qua, cô không phải không nhớ, Hạ Minh Châu cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh, khiến cô lạnh run
cả người.
Ngươi đàn ông nghe động tĩnh liền tỉnh dậy, vẻ mặt hung dữ, nhìn Hạ Minh Châu cười: "Tỉnh? Hôm qua thật nhiệt tình, xém nữa vắt kiệt sức lão tử đây."
Người đàn ông trần truồng đứng trước mặt
cô, khiến cô cảm thấy ghê tởm, cô vơ lấy thứ gì đó ném lên người hắn:
"Tên súc sinh...."
"Súc sinh? Là cô tự khóc lóc đòi tôi cho cô
đấy, vừa được hưởng khoái lạc đủ thì đã trở mặt?" Hắn cười nhạo, đi đến
chiếc máy quay đặt bên giường ấn nút mở lên.
Giờ Hạ Minh Châu mới phát hiện chiếc máy quay đang hướng về phía giường, cảnh quay chính là ở đây, mọi góc độ đều thấy rõ khuôn mặt lẫn cơ thể cô, nhưng người đàn
ông lại chỉ thấy phần lưng, sắc mặt Hạ Minh Châu kiều diễm, bộ dáng đang hưởng thụ, và tiếng kêu rên đầy nhiệt tình, đều được ghi hình lại.
"Thế nào? Tuyệt chứ?" Người đàn ông cười nói.
Cặp mắt đỏ ngầu đầy máu tươi, Minh Châu chỉ cảm thấy đau đầu, cô không quản chính mình giờ vẫn đang lỏa thể, cô xông đến bên người đàn ông mà cắn
xé hắn, rănh nanh cắn thật sâu vào da thịt hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy
không đủ.
Người đàn ông dùng sức ném cô ra, cả người cô bị văng
xa ra, đầu đụng vào góc tường đến nỗi chảy máu, ngươi đàn ông ôm lấy bên vai bị cắn, mặt đầy giận giữ nắm lấy tóc cô, tát một cái 'chát' lên mặt cô: "Mẹ nó, con đàn bà chết tiệt, lão tử lên giường với cô là vinh hạnh của cô, đừng có mà không biết xấu hổ."
Cát tát này rất mạnh,
Minh Châu cảm thấy môi mình như bị rách ra, ánh mắt cô bị nước mắt làm
cho mờ đi, đau lòng tột đỉnh, tại sao cô lại gặp phải chuyện như vậy? Cô lảo đảo đứng lên, chạy về phía chiếc máy quay, nhưng người đàn ông sớm
đã đoán được, nhưng hắn không cản, chỉ đứng nhìn cô đem chiếc máy quay
đập bể.
"Cuốn phim này tôi muốn có bao nhiêu được bấy nhiêu, có
tin ngày mai tôi sẽ tung ra ngoài không? Bộ dáng của cô, làm một ngôi
sao cấp 3 cũng khá được đấy." Người đàn ông nắm chặc cằm cô nói, tiện
tay vơ lấy bộ quần áo mặc vào.
"Tôi cũng không tốn thời gian với cô nữa, muốn lấy thì đưa 100 vạn đến đổi."
Kéo theo thân mình tàn tạ ra ngoài, Hạ Minh Châu nhìn những cuộc gọi nhỡ
của Chung Nham, cô khóc không thành tiếng. Đây là phía sau quán bar, cô
vừa vòng ra trước liền thấy Trình Lan và Chung Nham đứng đợi trước cửa
quán bar, anh kéo từng người lại, đưa họ coi ảnh của cô để hỏi xem có ai thấy cô không, khuôn mặt anh đầy mệt mỏi, như là cả đêm không
ngủ.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dieenndannLeeQuyyDonn
Nước mắt cứ thế mà chảy, cô trốn ở một con ngõ nhỏ, che miệng mà khóc. Cô
cảm thấy mình thật dơ bẩn, cô chỉ muốn xé rách thịt mình ra.
Cô kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Đừng cho là tôi không biết, chị cô lúc trước vừa được mấy trăm vạn từ thị
trường chứng khoáng, tôi chỉ lấy 100 vạn là lời cho cô rồi.
Hạ Tử Ca, lại là Hạ Tử Ca.
Ánh mắt Minh Châu đầy hận ý, tại sao mỗi lần gặp cô ta, thì cô lại sẽ
thương tích đầy mình, cô tuyệt đối không để cô ta được yên ổn, tuyệt đối không.
Thấy Chung Nham càng lúc càng tới gần chỗ này, Minh Châu
liền đứng lên chạy về hướng khác, cô không muốn để Chung Nham thấy được
bộ dáng này của cô.
Trình Lan hối hận muốn chết, nếu biết cô đã không ra ngoài để Chung Nham gọi điện thoại, mặc
dù cô ấy không muốn trở về, còn tốt hơn bây giờ tìm kiếm không có phương hướng. Bây giờ, cô chỉ hy vọng cô ấy không sao, nghe người bán rượu nói Minh Châu bị người ta bắt đi, người đó còn đến đây lần đầu tiên nên anh ta cũng không biết.
Làm sao đây? Làm sao đây? Trình Lan sốt ruột muốn khóc. Sắc mặt Chung Nham cũng khó coi, chuyện mò kim đáy bể, truy
hỏi cả khu côn đồ mà anh quản lí cũng không có kết quả.
Người bán rượu miêu tả người đó, họ thật sự không có bất kỳ ấn tượng nào.
Đột nhiên chuông điện thoại kêu, Trình Lan mở ra xem, là Minh Châu.
“Trình Lan, tối hôm qua tôi say như chết, không nghe tiếng chuông điện thoại.”
“Cô chết ở đâu vậy, tôi và Chung Nham lo lắng sắp chết rồi, vẫn ở quán bar tìm cô đó.”
Minh Châu vội vàng che miệng lại, không để phát mình phát ra âm thanh khác thường nào, “Chung Nham, anh ấy cũng tới?”
“Đương nhiên, anh ấy đang ở bên cạnh tôi. Minh Châu, cô không sao chứ, hôm qua nghe người bán rượu nói……” Trình Lan ngừng lại, cô không biết nên nói
như thế nào.
“Tôi không sao, hôm qua tôi đã ở lại quán bar, sợ trở về mẹ sẽ lo lắng.” Ngón tay Minh Châu bấm chặt vào lòng bàn tay, nói dối.
“Vậy thì tốt, cô có muốn nói chuyện với Chung Nham không?”
“……… Có.”
“Minh Châu.” Chung Nham kêu tên cô, Hạ Minh Châu lại cảm thấy dường như mình
đợi anh kêu tên mình đã N năm, cô không nhịn được nghẹn ngào.
“Chung Nham, tối qua, em suy nghĩ cả đêm, chúng ta nên huỷ bỏ hôn ước.”
Không đợi Chung N