
i không ít. Tạ Phương nhìn về phía bia mộ người phụ nữ kia, Hướng Yển đang mỉm cười với bà.
Tạ Phương yên tĩnh một hồi, bà nhìn
Hướng Uyển, giống như hai người đang trao đổi với nhau, thật lâu sau, bà mới thở dài, "Thay mẹ dập đầu một cái."
Đầu dập xuống, Tử Ca phụ giúp Tạ Phương rời đi, "Tử Ca, cha đứa nhỏ là ai?"
Tử Ca sửng sốt, cô không nghĩ Tạ Phương sẽ hỏi đến vấn đề này, nhất thời cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Mộ Diễn."
"Tử Ca, con của Hướng Uyển tên Lệ Diễn."
Cước bộ, đột nhiên dừng lại. con ngươi trừng lên, thông minh như cô, không
cần Tạ Phương giải thích, hoá ra ngày hôm qua Tạ Phương để Mộ Diễn đi
vào viếng là do nguyên nhân này.
Ánh mắt híp híp, Tử Ca miễn cưỡng áp chế đáy lòng nảy lên cảm giác chua xót, sở dĩ anh tiếp cận cô, còn có nguyên nhân khác.
Xe lăn bánh lần thứ hai đẩy về phía trước, Tử Ca rũ mắt, "Con biết."
Gió thổi lên xuống, lá rơi xào xạc.
Giống như Tạ Phương đang nghe thấy tiếng nói của Hướng Uyến, cô ấy nói, A
Phương, chờ bạn kết hôn sinh một đứa con gái, sau này nó sẽ là vợ của
con trai mình là con dâu của mình.
Đúng là, vận mệnh trêu người. Sai lầm của thế hệ trước, thế hệ sau phải gánh hết. Tử Ca cố gắng nén lại cảm giác chua xót trong lòng, sở dĩ anh muốn tiếp cận cô, có lẽ là vì
nguyên nhân này chăng? Chỉ bởi vì cô là con gái của Hạ Xương Nguyên? Rõ
rãng đã tự nói với bản thân đừng quá quan tâm, nhưng sâu trong đáy lòng
vẫn cảm thấy mất mát.
Mộ Diễn, anh thật tàn nhẫn, chỉ vì muốn đạt được mục đích, anh không
tiếc gì, lấy tôi ra để lợi dụng. Nhưng giờ anh đã đạt được mục đích mà
rút lui, còn tôi lại không thể thoát khỏi cái gông xiềng đó.
Tay ôm lấy bụng, Tử Ca như cảm nhận được sinh mệnh nhỏ nhắn bên trong, cô dần bình tĩnh lại.
Cô sẽ học được cách lãng quên dần, cô tin rằng, sẽ có một ngày cô sẽ
quên được mọi thứ, thậm chí sẽ không nhớ có một người như thế đã từng
đến với trái tim cô, cô chỉ cần nhớ kỹ tên và hình dáng của anh, để sau
này nói đạo lý với đứa bé là được.
Một người đàn ông vừa chân thật vừa hư ảo, cha của đứa bé.
*
"Trời, vết bầm thật lớn, cần phải xoa bóp cẩn thận đấy." 'Bộp' một tiếng vỗ lên lưng anh, Phạm Húc Diệc ra tay không chút lưu tình.
Mộ Diễn hừ một tiếng, lạnh mặt nói: "Ai kêu cậu đến?"
Xoay người đứng lên, Mộ Diễn chỉ quấn một cái khăn tắm, thân trên để
trần, điều hòa trong phòng vốn không lạnh, làn da màu đồng khỏe khoắn,
anh đi đến bên quầy rượu rót ly nước lạnh, vết thương phía sau lưng vốn
không có gì to tát đối với anh.
"Em gái cậu, tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm." Phạm Húc Diệc nhướng
mi nhìn người phụ nữ trong bếp. "Người mà cậu nuôi trong nhà trước kia
đâu? Đem xí nghiệp của cha già người ta gôm vào tay xong liền đá đi à?"
Lời của anh ta chỉ là nói cho vui, chứ những chuyện như vậy vốn không hề lạ, trong cái thế giới sơn thép vàng này chuyện gì mà chẳng có, nhưng
khi thấy Mộ Diễn đen mặt lại, anh ta liền ngậm miệng.
Mộ Tình đem ly trà nóng đến cho Phạm Húc Diệc, cô lo lắng hỏi: "Anh ấy thế nào?"
"Không có gì, xoa bóp cẩn thận cho tan vết bầm là được." Phạm Húc Diệc
cà lơ phất phơ nói, để lại một ít thuốc mỡ :" Di chứng của việc anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi."
Lời nói của anh khiến cô thay đổi sắc mặt, cô đương nhiên biết mỹ nhân
đó là ai, cô khẽ nắm chặt tay, ngẩng đầu lên nói: "Anh trai, để em giúp
anh thoa thuốc."
Bộ dáng dịu dàng hết sức, đến nỗi Phạm Húc Dịch cảm thấy nổi cả da gà,
anh không thể chịu nổi bộ dáng buồn nôn của các đôi nam nữ, nếu không
phải biết rõ bọn họ là anh em, còn tưởng....
Phạm Húc Diệc quen biết Mộ Diễn ở nước ngoài, tuy biết Mộ Diễn là con
nuôi, nhưng chuyện giữa Mộ Diễn và Mộ Tình thì anh ta cũng không rõ lắm. Đàn ông mà, vốn không có tính nhiều chuyện, vả lại đối với Phạm Húc
Diệc mà nói, em gái chính là em gái, cho dù không phải ruột thịt thì
cũng chỉ là em gái.
"Để đó đi, vết thương nhỏ mà thôi, lát nữa anh tự xử lý sau." Giơ tay
ngăn lại hành động của Mộ Tình, Mộ Diễn thuận tay vớ lấy chiếc áo ngủ
khoác vào, lời cự tuyệt của anh, có lẽ anh sẽ không cảm thấy gì, nhưng
đối với Mộ Tình là một vết thương trí mạng.
"Đúng rồi, lúc trước tôi từng thấy cô gái mà cậu nuôi trong nhà đến khoa phụ sản, không phải cậu đã làm lớn bụng con gái nhà người ta chứ." Câu
hỏi vui đùa trong lúc vô ý của Phạm Húc Diệc khiến hai người còn lại đều đứng hình.
Trước tiên Mộ Diễn khôi phục bình tĩnh, anh đương nhiên hiểu tính cách
của Phạm Húc Diệc, chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Cậu quá mức nhàn
rỗi rồi đấy."
Anh không cho rằng cô sẽ mang thai, anh luôn luôn cẩn thận không để mình có bất kỳ phiền toái nào. Phạm Húc Diệc chỉ cười ha ha, quả thật mình
có gặp Tử Ca ở bệnh viện, nhưng không phải ở khoa phụ sản, chỉ vì thấy
Mộ Diễn khá để ý đến người phụ nữ đó, nên muốn khiêu khích anh ta một
chút.
Nhưng mà phản ứng của ngươi đàn ông này quả thật chán chết đi được.
Cho đến lúc Phạm Húc Diệc rời đi vẫn không phát hiện được sức ảnh hưởng
của câu nói mình vừa nói. Tất nhiên Mộ Tình sẽ không buôn tha bất kỳ
biểu hiện nào trên mặt Mộ Diễn, bộ dáng