
tàu hỏa, tôi không biết có cách nào thuê được xe mà không phải xuất trình giấy tờ, mà điều đó nên tránh thì hơn, anh vừa gấp cuốn cẩm nang lại.
- Hoặc bằng thủy phi cơ. Suzie gợi ý, đồng thời chỉ cho Andrew thấy cái nhãn hiệu lòe loẹt trên mục rao tin ở bìa sau cuốn cẩm nang.
Họ rời nhà ga và nhảy lên một chiếc taxi đưa họ ra bến cảng.
*
Chiếc thủy phi cơ, xếp hàng đậu trên biển, dập dềnh những chiếc phao. Phía cuối tàu, có một căn nhà gỗ nhỏ được dùng làm trụ sở của hãng du lịch Nordairway Tour. Andrew đẩy cửa bước vào. Một người đàn ông bụng phệ, đang uể oải trên chiếc ghế bành, hai bàn chân xòe ra gác lên chiếc bàn thấp, đang ngáy đều đều, như chiếc lò sưởi cũ kỹ đã được chất đầy củi. Suzie hung hắng ho. Người đó mở mắt, ngáp dài rồi mỉm cười hết cỡ với cô. Sau bộ râu bạc trắng muốt, trông cứ như một ông già Noel vừa đột ngột hiện ra từ một câu chuyện cổ tích.
Suzie hỏi ông ta xem có thể đưa họ tới Bryggen được không. Người đàn ông vươn vai đáp rằng nếu đưa mười nghìn curon thì hai tiếng nữa họ sẽ có mặt ở đó. Nhưng trước đó ông ta còn phải đi giao một lô dụng cũ đã, ông ta vừa nhìn đồng hồ nói thêm. Có thể đến đầu giờ chiều ông ta sẽ về tới nơi. Suzie chào giá thêm hai nghìn curon, và ông già liền đoán chắc rằng lô hàng kim khí kia có thể đợi.
Chiếc thủy phi cơ Beaver De Havilland cũng mang dáng vẻ xởi lởi như phi công lái nó, với cái mũi to tròn, và phần khoang dày dặn. Đậu trên những chiếc phao, trông nó hơi ì ạch. Andrew ngồi vào chỗ phụ lái còn Suzie ngồi phía sau. Không phải Andrew có chút kiến thức kỹ năng gì về hàng không, mà chẳng qua viên phi công chỉ định như vậy. Động cơ hung hắng ho, khặc ra những cuộn khói đen lớn, và ổn định chế độ. Viên phi công tháo dây neo vào bến tàu rồi đóng cửa khoang lái.
Máy bay lướt trên mặt nước ra phía cửa sông, hơi tròng trành mỗi lần cắt ngang đường rẽ sóng của những chiếc xà lan đang vào cảng.
Khi đã đi qua ngon hải đăng, viên phi công đẩy cần gạt, động cơ chồm lên, cả khoang rung lên bần bật.
- Nhấc chân cậu ra khỏi bàn đạp lái đi, nếu cậu không muốn xong đời dưới nước, ông ta làu bàu, bàn đạp ấy, mẹ kiếp nhấc chân cậu ra!
Andrew làm theo và chiếc thủy phi cơ bay lên cao.
- Trời đẹp quá, viên phi công nói tiếp, chúng ta hẳn sẽ không bị rung lắc quá đâu.
Ông ta bẻ lái và Suzie thấy cảng Oslo khuất dần dưới cánh máy bay.
*
Một thứ ánh sáng mờ đục lọt qua các lỗ châu mai trên pháo đài Bergenhus. Vọng gác, mới đây thôi, đã tìm lại được một số đồ đạc từng được đặt ở đây thời xa xưa. Một chiếc bàn gỗ và vài băng ghế, được sao phỏng tài tình dưới bàn tay của các thợ mộc và thợ gỗ trong vùng. Công việc trùng tu vẫn chưa hoàn thiện và khu vực này của bảo tàng vẫn đóng cửa với công chúng.
Knopf dấu những bước chân ông trên mặt đất khô cứng khắp sàn nhà. Giả như nghe thấy tiếng ro ro của những tàu đánh lưới rê vọng từ xa, hẳn ông sẽ nghĩ mình bị đưa trở về những thế kỉ xa xưa. Một phút mơ mộng mà ông đã ngỡ gần như thành sự thật khi thấy gương mặt người đàn ông vừa bước vào phòng.
- Tôi tưởng ông về hưu rồi. Ashton vừa tiến lại chỗ ông vừa nói.
- Nhiều người không có được cái quyền ấy. Knopf vặn lại
- Cuộc hẹn này có cần thiết không?
- Con bé đang ở đây, Knopf đáp. Tôi đi trước con bé vài tiếng đồng hồ.
- Mathilde?
- Mathilde chết rồi, tôi đang nói với ông về con gái của cô ấy.
- Con bé ấy biết chuyện à?
- Tất nhiên là không, chúng ta là hai người duy nhất biết chuyện.
- Vậy thì nó tới Na Uy làm gì?
- Tự cứu mạng.
- Thế ông ở đây là để giúp đỡ nó, tôi đoán thế.
- Tôi hy vọng làm được thế, điều đó phụ thuộc nhiều vào ông.
- Vào tôi sao?
- Tôi cần có tập hồ sơ; Ashton, đó là món tiền chuộc duy nhất có thể ngăn bầy chó săn bám riết lấy con bé.
- Lạy Chúa, Knopf à, khi nghe ông nói, tôi có cảm tưởng đã trở lại bốn mươi năm trước.
- Đó cũng chính là cảm giác của tôi khi nhìn thấy ông, dù mọi chuyện thời đó giản đơn hơn bây giờ. Người ta không giết những kẻ cùng phe với mình.
- Người của ông đang truy đuổi con bé ấy à? Họ biết sự tồn tại của tập hồ sơ đó?
- Họ nghi ngờ điều đó.
- Và ông muốn giao nó cho họ để cứu cháu gái của Liliane.
- Con bé là người cuối cùng của nhà Walker. Tôi đã thề với ông con bé là sẽ bảo vệ nó cho đến ngày cuối cùng của đời tôi.
- Chắc là ông sẽ chết sớm hơn. Tôi không thể làm gì được, Knopf ạ, cho ông cũng như cho con bé ấy. Và hãy tin là tôi rất lấy làm tiếc vì điều đó. Tôi không có tài liệu đó, ngay cả khi biết nó ở đâu, tôi cũng không cầm chìa để lấy được nó.
- Chìa nào?
- Chìa khóa của một cái hộp, không ai có thể bẻ được khóa mà không phá hủy tài liệu bên trong.
- Vậy là ông biết nó ở đâu.
- Về nhà đi, Knopf, ông không nên đi chuyến này và con đường của hai chúng ta không nên giao nhau một lần nữa.
- Tôi sẽ không về tay trắng đâu, Ashton. Tôi có nên…
- Giết tôi chăng? Bằng một cú đập gậy? Cuộc chiến của hai con gà già… Thôi nào, Knopf, sẽ lâm li bí đát lắm.
Knopf siết chặt cổ họng Ashton và gì ông ta vào sát tường.
- Ở tuổi này tôi vẫn còn nhiều sức lắm, mà tôi lại thấy trong mắt ông ham muốn sống t