XtGem Forum catalog
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325373

Bình chọn: 9.5.00/10/537 lượt.

vậy mà còn ném đi ném lại, được rồi, việc gì phải khổ sở như vậy, cứ đổi chỗ ngồi đi là được rồi!”

Tô Ái Ái là người đầu tiên cười,

sau đó tất cả học sinh trong lớp đều cười lên. Những bạn ngồi đằng trước đều quay lại nhìn, Thạch Liệt Tình rất có bản lĩnh, không ngờ cả Trang

Nam cũng giả bộ quay lại nhìn.

Hứa Viễn Hạo đúng là chuyên gia gây rắc rối, nói to: “Thầy ơi, em muốn đổi chỗ!”

Tô Ái Ái cười “phụt” một tiếng, Thạch Liệt Tình đá cô một cái dưới gầm

bàn, Tô Ái Ái nghe thấy tiếng nghiến răng “ken két” của cô nàng, cúi đầu xuống cố nén cười.

Hình như hôm nay tâm tình của thầy Triệu kinh

điển rất tốt, không ngỡ vẫn trả lời: “Muốn ngồi cùng bàn sao? Trong

chuyện yêu đương, phải hai bên đều chấp thuận mới được, ví dụ tôi và một người muốn yêu đương, không thể nào chỉ có một mình tôi yêu được, còn

phải có sự đồng ý của người đó mới được!” Cuối cùng hỏi một câu: “Thạch

Liệt Tình, em có muốn không?”

Tô Ái Ái thực sự không nhịn được nữa,

nằm úp mặt xuống bàn, vùi đầu vào mặt bàn vỗ vỗ, cô nghe thấy tiếng cười của cả lớp, sau đó là tiếng nghiến răng kèn kẹt của Thạch Liệt Tình,

phun ra từng chữ một: “Không muốn!”

Thầy Triệu kinh điển cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ, nói: “Nghe thấy chưa, được rồi, học

tiếp nào! Không được ném nữa, muốn nói gì thì cùng đến gặp thầy giáo

Triệu mà nói nhé!”

Thạch Liệt Tình thấy Tô Ái Ái vẫn nằm úp sấp trên

mặt bàn cười đến không ngẩng được mặt lên, có chút tức giận, đạp vào

chân Tô Ái Ái một cái, Tô Ái Ái đạp lại, Thạch Liệt Tình lại đạp, sau

cùng mọi chuyện diễn biến thành hai người đều nằm rạp xuống mặt bàn đạp

tới đạp lui…

Thầy giáo trên bục giảng chậm rãi giảng bài, học sinh

ngồi bên dưới đều cúi đầu cười, bạn không hiểu tôi không hiểu, bất chợt, tuổi thanh xuân niên thiếu rơi lả tả xuống mặt đất…

Lúc tan học,

hiếm lắm mới có hôm Thạch Liệt Tình không phải đi tập luyện, Tô Ái Ái

quẳng Lý Manh Manh đi chuẩn bị đi cùng Thạch Liệt Tình một đoạn.

Hai người đang run rẩy ngoài cửa lớp, chợt nghe thấy có tiếng gọi: “Thạch đầu!”

Nhìn lại, Hứa Viễn Hạo đang dắt xe đạp đi tới.

Hứa Viễn Hạo chạy đến trước mặt Thạch Liệt Tình lộ ra vẻ mặt nịnh hót điển

hình, khuôn mặt trắng trẻo nho nhỏ bị cậu ta vặn vẹo đến như một cái túi nhỏ: “Haha, chị Thạch, Thạch tiểu thư…”

Tô Ái Ái cười đến đau cả

bụng, không ngờ Phương Ca lại đi cùng Hứa Viễn Hạo, cô vừa lùi ra sau

một bước vừa vặn chạm vào bánh xe trước của Phương Ca.

Phương Ca dịch xe đi một chút, nói: “Xin lỗi.”

Tô Ái Ái đỏ mặt, ngay cả câu “không sao” cũng quên nói. Cô đột nhiên phát

hiện, Hứa Viễn Hạo vừa đi đến phía trước lại biến ngay thành cô cùng rơi vào một khoảng không gian với Phương Ca.

Tô Ái Ái cho tới bây giờ

vẫn không nghĩ mình sẽ có một cơ hội như vậy. Ngay cả mấy tháng trước,

lúc ở cùng một chỗ, cô vẫn nhìn thấy cậu thiếu niên này với khuôn mặt xa lạ đối diện với cô, còn lúc này, anh lại dắt xe chậm rãi đi bên cạnh

cô, hai người đang đi trong khu vườn trồng tre của trường.

Hứa Viễn

Hạo và Thạch Liệt Tình vẫn còn đang ở phía trước lớn tiếng nói gì đó,

vậy mà bên tai cô dường như chỉ còn tiếng “soàn soạt” từ bánh xe của

Phương Ca, cô căng thẳng đến mức không biết nói gì cho phải, cho tay vào trong túi áo khoác lấy ra chiếc đồng hồ đeo lên cổ tay.

Ngược lại Phương Ca lại là người mở miệng trước: “Hôm đó cậu thi thế nào?”

Tô Ái Ái hơi sửng sốt, mới nhớ tới anh muốn hỏi về buổi phóng vấn hôm đó, nói nhanh: “Có lẽ không có hy vọng gì!”

Hai người lại đi một đoạn nữa, Tô Ái Ái mới nhớ tới, hỏi: “Cậu thì sao? Thi thế nào?”

Phương Ca nói: “Cũng được.”

Ngừng lại, nói tiếp: “Nhưng tớ sẽ không học ở đó đâu.”

Tô Ái Ái rất khó hiểu, cô ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?” Bất chợt nhìn thấy ánh mắt nhợt nhạt của Phương Ca.

Phương Ca vẫn chưa nói gì, Thạch Liệt Tình đã ở phía trước gọi Tô Ái Ái nhưng

không hề quay đầu lại: “Ái Ái, đi thôi, còn phải về nhà xem chung kết

bóng rổ nữa!”

Tô Ái Ái xấu hổ, nhìn Liệt Tình đầy oán giận, quay đầu nói với Phương Ca: “Tớ đi trước, byebye!”

Phương Ca gật đầu, lúc mỉm cười đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, đôi mắt to rất sáng, ung dung nói: “Ừ, tạm biệt!”

Tô Ái Ái đuổi theo Thạch Liệt Tình, hỏi: “Thế nào rồi?”

Thạch Liệt Tình tức giận: “Còn thế nào nữa, phải giúp thôi! Hứa Viễn Hạo này!”

Tô Ái Ái cười, nhớ tới cuộc nói chuyện với Phương Ca, tiện thể nói cho

Thạch Liệt Tình nghe: “Đúng rồi, tớ vừa nói chuyện với Phương Ca, cậu ấy hôm nọ cũng đi thi âm nhạc, nhưng cậu ấy nói không định đi học Đại học

Sư phạm Nam Kinh!”

Tô Ái Ái cảm thấy rất tiếc, lầm bẩm: “nếu tớ có thể đỗ trường đó, không chừng mẹ tớ còn mừng đến phát điên ấy!”

Thạch Liệt Tình ngồi xuống thắt lại dây giày, cặp sách to đùng đặt lên đỉnh

đầu, cô nàng nói: “Điều kiện gia đình cậu ấy không tốt lắm!”

Tô Ái Ái không nghe rõ, hỏi: “cái gì?”

Thạch Liệt Tình đứng lên, sửa lại quai đeo cặp sách, vỗ vỗ đầu Tô Ái Ái: “Tớ

nói, điều kiện gia đình Phương Ca không tốt lắm!” Có vẻ không nhịn được

nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, túm Tô Ái Ái lôi đi: “Nhanh lên, nhanh lên,

về nhà xem TV!”

Hứa Viễn