Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324281

Bình chọn: 7.5.00/10/428 lượt.

rẻ con đi không ít.

Tô Ái Ái bất đắc dĩ, bàn tay không còn ôm dạ dày nữa, bóc viên kẹo ra, là chiếc kẹo hình

vuông trong suốt, kẹp nó vào đầu ngón tay, cho vào miệng…

Ồ, tên Âu Dương này chắc chắn là thiên địch của cô!

Chà~, mát thật đấy nhưng cay chết được!

Ăn xong bữa sáng, Tô Ái Ái lại gặp Âu Dương, muốn đến trả kẹo cho anh ta,

đang định bước lên thì lại thấy một cô gái cầm cặp lồng và thìa đi tới

bên cạnh Âu Dương, vỗ lên vai anh một cái. Hai người mỉm cười cùng đi

tới vòi nước, Âu Dương rất tự nhiên cầm lấy hai cái thìa rồi xắn tay áo, đặt dưới vòi nước rửa.

Tô Ái Ái vốn là muốn chạy tới đó, thấy vậy ngược lại cảm thấy hơi ngại, không biết có nên đi qua đó hay không.

Đường Đường đứng bên cạnh cô, cảm thán: “haiz, tớ vẫn luôn tưởng rằng chủ

tịch Âu Dương của các cậu là một tên playboy chính hiệu, không ngờ anh

ta cũng là một người đàn ông tốt của thời đại mới, ăn cơm xong còn chủ

động giúp bạn gái rửa thìa, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình

dong!”

Đường Đường nói: “Chờ một chút, tớ đi mua bánh mi lát nữa lên lớp ăn!” Lại nhảy vào trong canteen đông đúc.

Tô Ái Ái xoay người, nghĩ thôi để lần sau vậy. Nào biết đúng lúc Âu Dương

ngẩng đầu lên thấy Tô Ái Ái ngốc nghếch đang đứng ở kia chờ người, giơ

tay, vẫy vẫy chiếc thìa màu bạc trong tay, chiếc thìa kim loại ánh lên

trong ánh nắng khiến đôi mắt Tô Ái Ái nhất thời hoa lên.

Tô Ái Ái giơ tay đi tới đó, lúc bỏ tay xuống, Âu Dương không tiếp tục bước xuống bậc thang nữa, đứng ở trước mặt cô, cười gọi cô: “Em gái, ăn xong rồi

à?”

Không còn thấy dáng vẻ giống con tôm khổng lồ lúc ban nãy

nữa, khuôn mặt đang mỉm cười trước mắt còn trong sáng hơn cả tia nắng

ban ngày.

Tô Ái Ái thở dài, người này tại sao một chút cũng không tự giác vậy.

Nam sinh bị bạn nữ bắt gặp trong lúc hẹn hò không phải đa số đều có chút xấu hổ sao?

Nhưng tên Âu dương này dường như chẳng có chuyện gì, vẫn tiếp tục giúp bạn gái rửa thìa!

Tô Ái Ái chẳng nói năng gì, lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra: “Nè, trả cho anh!”

Âu Dương tay cầm thìa, vẩy vẩy tay, giọt nước trong suốt vẽ ra một đường

cong rồi rơi xuống bậc thang xi măng, chiếc thìa kim loại ánh lên nét

mặt của Tô Ái Ái với đôi đồng tử đang lay động. Anh nói: “Ờ, cái này, em cầm lấy đi, anh vẫn còn…”

Đang nói thì có một giọng nữ gọi: “Âu Dương.”

Là cô gái vừa mới cầm cặp lồng, trông có vẻ rất dịu dàng, xinh đẹp, có

đúng hơn thì là tràn đầy sức sống, đi tới, vòng tay ôm lấy cánh tay Âu

Dương, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vẫn chưa đi thế? Có chuyện gì rồi?”

Âu Dương chỉ chỉ Tô Ái Ái, nói: “Gặp em gái, đây là Tô Ái Ái, đây là Tống Giai Ngữ, khoa kinh doanh trong nước!”

Tô Ái Ái đoán đây chính là người đẹp khoa kinh doanh trong nước kia, gật đầu mỉm cười.

Đối phương cũng gật đầu, mái tóc dài dịu dàng lắc lư tạo nên từng đợt sóng, có vài sợi còn bay bay trong gió, bàn tay mảnh dài đưa tay vuốt vuốt

chúng lại, rồi nói: “Chào bạn!”

Tô Ái Ái đang suy tư, không biết

nên nói gì, Đường Đường cầm bánh mì chen ra ngoài, Tô Ái Ái nói: “Tôi đi học đây, bye!” Nhanh nhanh túm lấy Đường Đường đang ôm sách đi trước,

đằng sau vẫn còn truyền đến tiếng nói của Âu Dương và Tống Giai Ngữ.

“Đưa thìa cho em nào, anh không phải cũng bị muộn rồi sao? Nào, buổi trưa ăn gì?” Cô nàng nói

“Tùy em.” Anh nói

“Vậy, đi chợ sau ăn hoành thánh bọc yến nhé? Mấy hôm trước không phải anh bảo muốn ăn sao?”



Haiz, đến cuối vẫn là anh chàng đẹp trai lại khiến mỹ nhân cười rồi!

Mã kinh, hoàn toàn xứng với môn Kinh tế chính trị Mác (bên trung quốc

người ta chỉ công nhận chủ nghĩa Mác chứ không phải chủ nghĩa Mác-Lênin

như bên mình) (mã kinh: sách xem tường ngựa và chữa ngựa – ý là rất khó

hiểu)

Trong giờ học Mã kinh, gặp lại người điểm danh ban sáng: “Vấn đề này chúng ta tìm tạm một bạn trả lời!”

Ông lão nâng gọng kính lên một chút, cúi đầu bắt đầu tìm tòi trong tờ danh sách lớp.

Tô Ái Ái nhanh chóng vồ lấy Tiểu Mỹ: “Nhanh lên, đáp án ở trang nào?”

Lão Tiền nằm úp mặt xuống xem tạp chí nói: “Cậu đừng vội vàng như thế, lại không chắc chắn sẽ là cậu!”

Tô Ái Ái càu nhàu: “Sao cậu biết sẽ không phải là tớ?”

Bạn học Tô Ái Ái trên đời này sợ nhất câu nói “Tìm tạm một bạn học sinh trả lời!” của thầy giáo, tám chín phần ngẫu nhiên sẽ chọn cô, trăm phát

trăm trúng. Thứ nhất, “Tô Ái Ái” cái tên này rất dễ nhận ra, hơn nữa là

theo như kiểu sắp xếp alphabet trong sổ điểm danh thì cái tên này luôn

đứng đầu danh sách. (Tô Ái Ái theo như phiên âm là Su Ai Ai giống như

tên Anh bên mình ấy)

Quả nhiên, ông lão ấy không nhanh không chậm nói: “Tô Ái Ái, khoa kế toán!”

Tô Ái Ái nhận lấy quyển sách Tôn Tiểu Mỹ đưa tới, đối diện với đáp án viết trên sách, rất chính xác đọc lên.

Lúc cô ngồi xuống, lão Tiền vỗ lưng cô một cái: “Ha, phục cậu thật đấy!”

Tô Ái Ái nghĩ đó đều gọi là phản xạ mang tính tư duy, hễ gọi theo danh sách với cô đều không phải là chuyện tốt.

Thầy giáo nói: “Tìm tạm một bạn học sinh trả lời câu hỏi!” chứ không phải

“Tìm một bạn học sinh trả lời tạm câu hỏi!” nếu có thể trả lời tạm thì

tốt rồi!

Lúc trước đã nói rồi, Tô Ái Á