XtGem Forum catalog
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325532

Bình chọn: 9.00/10/553 lượt.

yện…”

Tiếng nói của Phương Ca càng ngày càng nhỏ, đầu vùi vào cánh tay Ái Ái, dần dần, mu bàn tay cô ướt đẫm…

***

Khi về phòng Ái Ái mua thẻ điện thoại gọi cho Liệt Tình, đây là lần đầu

tiên cô gọi cho Liệt Tình, cô không thể giấu Liệt Tình chuyện ấy được.

Tiếng “tút tút” trong điện thoại truyền như như đập vào tim cô, chờ một lúc

lâu, Liệt Tình mới HELLO một tiếng nhận máy, giọng nói mệt mỏi.

Ái Ái lập tức lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Liệt Tình, là tớ…”

Tô Ái Ái kể câu chuyện trong giọng nói đứt quãng, nghe xong Liệt Tình thở

dài: “Ái Ái ngốc, cậu đúng là không hiểu! Chuyện này cậu đừng nhắc lại

nữa…”

Ái Ái gác chân lên ghế, xắn quần lên, thì ra mắt cá chân đã sưng đỏ một cục thế này rồi.

Cô cất cao giọng: “Thế nào là không hiểu? Cậu hãy nói chuyện của cậu và

Phương Ca đi, đã qua bao nhiêu năm rồi, lẽ nào các cậu định tiếp tục đối xử với nhau như vậy ư?”

Liệt Tình

cũng cao giọng: “Tiếp tục như vậy có gì là không tốt, Tô Ái Ái, cậu nghĩ Phương Ca thực sự không thích Tống Tiểu Kiều chút nào ư? Bọn họ đã ở

bên nhau từ cấp hai, cậu tính đi, có phải cũng mười năm rồi không, dù

không thích thì cũng đã trở thành thói quen! Hơn nữa, cậu dựa vào đâu mà chắc chắn tớ vẫn thích Phương Tiểu Ca? Nếu tớ vẫn thích cậu ấy tớ sẽ ở

bên cạnh người con trai khác ư? Cậu đánh giá tớ quá cao rồi, chuyện từ

thời tiểu học đến giờ ai còn để trong lòng làm gì chứ?”

Tô Ái Ái xoa dầu vào vết thương, đến giờ cô rất rối rắm, cô không hiểu cái gì mới là thật, cái gì là thích, cái gì là yêu? Vì sao tình cảm giữa

người với người lại phân thành nhiều cung bậc như vậy?

Tô Ái Ái cũng rất giận, cô quát vào trong điện thoại: “Phải rồi, phải rồi, là tớ xen vào chuyện người khác!!!”

Đây là lần đầu tiên Liệt Tình và Ái Ái cãi nhau kịch liệt đến vậy.

Thật lâu sau, Liệt Tình mới thở dài, phù một tiếng phát ra từ loa trong: “Ái Ái, tớ không có ý đó, nhưng tớ và Phương Tiểu ca thực sự là không thể

nào ở bên nhau được, tớ quá dễ cô đơn, không thể yêu xa được, càng không thể đem tình bạn với cậu ấy ra thử nghiệm, đến lúc ấy ngay cả bạn bè

cũng không làm nổi nữa. Hoặc nên nói là, chúng tớ đều quá thực tế, tớ

thích cậu ấy nhưng vẫn không đủ để tớ có dũng khí ở bên cậu ấy…”

Tô Ái Ái lo lắng hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình, rốt cuộc ‘thực tế’ là khen hay là chê?”

Rốt cuộc, trưởng thành là tốt hay xấu?

Liệt Tình không trả lời, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói với Ái Ái: “Ái Ái, chúng ta đều không thể quay lại được!”

Hai người im lặng một lúc, trong điện thoại có tiếng ù ù, giống như tiếng ngân “a a” phát ra từ một bộ phim cũ kỹ,

Đúng vậy, chúng ta đều không thể quay lại!

Lúc còn trẻ thích người đó, dần lớn lên và bắt đầu biết tính toán, không

biết từ bao giờ câu hỏi “Anh ấy có thích mình không?” đã biến thành “Anh ấy có thích hợp với mình không?”

Khoảng thời gian đỏ mặt tim đập mạnh khi nhìn anh, không thể trở về được.

Khoảng thời gian vì thầm yêu mà tránh mặt cũng không thể trở về được.

Từng cùng nhau khóc thì sao? Từng cầm tay nhau thật chặt và cẩn trọng thì

sao? Từng viết thư tình cho nhau thì sao? Chúng đều đã thất lạc trong

tháng năm trôi đi, chúng nương theo thời gian, càng ngày càng cách xa

chúng ta,

Là ai đang chạy trốn? À~! Hóa ra là thời gian đang chạy trốn…

Đối với chuyện của Tống Tiểu Kiều, Tô Ái Ái vốn tưởng rằng Liệt Tình nhất

định sẽ oán hận cô ta giống cô nhưng Liệt Tình lại chỉ thở dài và nói:

“Ái Ái, cậu biết vì sao Phương Tiểu Ca lại chấp nhận như vậy không?”

“Bởi vì trước đây chân của Tống Tiểu Kiều bị thương, không thể tập điền kinh nữa, là do Phương Ca tạo thành!”

“Cậu còn nhớ lúc trước tớ từng nói Phương Tiểu Ca khi còn bé rất bướng bỉnh

và nghịch ngợm không? Cậu không thể tưởng tượng được cậu ấy nghịch đến

mức nào đâu! Sau này tớ nghe nói, sau khi tớ và cậu ấy bất đồng hồi cấp

hai, cậu ấy đã trốn khỏi đội tập điền kinh, có một lần từ thính phòng

nhảy xuống, Tống Tiểu Kiều đuổi theo cậu ấy, cũng nhảy xuống theo…”

Sau khi xoa xong dầu, mắt cá chân đau đến thấu xương, Tô Ái Ái hít sâu một hơi.

Nghe thấy giọng nói của Liệt Tình: “Tớ chỉ nghe nói Phương Tiểu Ca đã bị

đánh đòn, nếu không phải Tống Tiểu Kiều xin cho thì mẹ cô ta nhất định

đã đến nhà cậu ấy làm ầm ĩ rồi, sau đó tính cách của PHương Tiểu Ca cũng thay đổi, cuối cùng chính là thành hình dạng lúc này mà cậu thấy…”

Liệt Tình bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím bùm bụp: “Không ổn, tớ phải

xem còn vé máy bay không để trở về một chuyến! Để tớ bảo bạn trai cũ đến trả tiền đã.”

“Ái Ái, cậu phải trông chừng Phương Tiểu Ca cẩn thận, cậu đừng thấy cậu ta không kêu ca gì,

thực ra cậu ấy nghĩ nhiều hơn tất cả mọi người, có nghe không, Ái ÁI? Ái Ái!!!”

Tô Ái Ái hoàn hồn “Ừm” một tiếng, cúp máy.

Trong vườn trường bắt đầu vang lên một bài thơ tiếng Anh, bài thơ này vang lên bên tai cô đã rất nhiều lần.

There is room in the halls of pleasure

For a large and lordly train,

But one by one we must all file on

Through the narrow aisles of pain.

Tại đây trong căn phòng ngập tràn niềm vui

Trong một chuyến tàu rộng lớn và oai vệ

Nhưng chú