
vô cùng rõ ràng.
Tô Ái Ái dừng bước, âm lượng không lớn không nhỏ: “Phương Ca, vì sao cậu và Liệt Tình lại không thể ở bên nhau?”
Một câu nói từ năm lớp mười hai đó, cô đã suy nghĩ rất lâu, khi nhớ tới
luôn cảm thấy không vui, cảm thấy buồn bã, và cả một chút nuối tiếc…
Nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí hỏi ra.
Phương Ca đột ngột đứng lại, cách cô khoảng ba bước, đứng dưới bóng đen của
tàng cây dành dành, gió nhẹ làm lay động lá cây, phát ra những tiếng
“xào xạc, xào xạc”
Rất lâu sau anh mới nói: “Tô Ái Ái, cậu không hiểu!” Câu nói đó bị tiếng côn trùng rả rích bao phủ.
Cậu thanh niên này từng nói: “Tình yêu, thực ra điểm cuối của tình chính là yêu, yêu một người không phải là nghĩ cách chinh phục cô ấy mà là cam
tâm tình nguyện chịu thua trong tay cô ấy.”
Cậu thanh niên này từng nói: “Đôi khi, chỉ yêu thôi là chưa đủ”
Cậu thanh niên này từng nói: “Bởi vì muốn đối phương được hạnh phúc, cho nên phải lựa chọn chúc phúc trong im lặng.”
Tô Ái Ái sải bước về phía trước, kéo góc áo của Phương Ca, giọng nói cao
vút: “Vì sao lại không thể ở bên nhau? Bởi vì khoảng cách quá xa? Bởi vì Tống Tiểu Kiều? Bởi vì…chúng ta đều đã trưởng thành rồi?” càng về sau
giọng nói càng nhỏ đi,
Phương Ca nhẹ nhàng kéo tay Ái Ái, chất vải cotton mềm mại lướt qua lòng bàn tay cô,
“Cũng có thể nguyên nhân là Tiểu Kiều, nhưng có lẽ cậu cũng nhìn ra được, con đường mà Tiểu Thạch đi và con đường mà tớ đi là hoàn toàn khác nhau,
nếu như cứ cố ép mà buộc lại với nhau nói không chừng chút tình cảm còn
sót lại của hai người cũng không còn, sau cùng có khi còn vì oán hận mà
tình bạn cũng mất tiêu!”
Phương Ca
nghiêng đầu nhìn lá cây đang chuyển động, tóc mái trên trán bị gió thổi
làm lộn xộn, chiếc áo màu trắng làm khuôn mặt anh trở nên tái nhợt, anh
cầm tay Ái Ái, ngón tay hơi lạnh: “Bạn bè đều là như vậy, vẫn lưu lại ở
bên cạnh đối phương, cho dù là xa xôi, cho dù người có thể khiến cô ấy
hạnh phúc vẫn chưa xuất hiện thì vẫn cứ kiên trì chờ đợi, tớ tin một
ngày nào đó, ở một nơi nào đó, nhất định sẽ có người khiến cô ấy hạnh
phúc.”
Lúc Phương Ca nói ra những lời này, ánh trăng cứ như vậy yên lặng chiếu lên mái tóc đen nhánh của anh, cảm giác đau xót bắt đầu trải khắp trong lòng Ái Ái, như cô, như Liệt
Tình, như Phương Ca, không phải là bạn bè như vậy sao?
Gần đến mức có thể lập tức giao trái tim mình cho đối phương, nhưng lại xa đến mức không thể ôm nhau.
Thế nhưng, dù có làm bạn bè, tớ vẫn yêu cậu như vậy…
Nếu như cô là Ái Ái trước đây, cô nhất định sẽ cố sự ích kỷ của bản thân,
không cách nào chân thành cầu mong cho Phương Ca và Liệt Tình ở bên nhau được, nhưng sau khi cô và Âu Dương yêu nhau, cô lại vô cùng mong muốn
Phương Ca và Liệt Tình có thể có được hạnh phúc như cô! Bởi vì – cô là
bạn của họ!
Ái Ái cũng nắm lấy tay
Phương Ca, vội vàng nói: “Phương Ca, Liệt Tình đã từng hỏi tớ: ‘Vì sao
cậu còn chưa có được đã nghĩ đến chuyện sẽ mất đi?’ bây giờ, tớ đem
những lời này tặng lại cho cậu, cậu rất hay nói đến hạnh phúc nhưng tại
sao hạnh phúc đang ở một nơi mà cậu có thể chạm tới nhưng cậu lại không
đi lấy?”
Cả người Phương Ca chấn động, bàn tay trong tay Ái Ái đột nhiên siết chặt, rồi lại dần dần buông lỏng.
Ái Ái khẽ cười: “Phương Ca, tớ mong cậu hạnh phúc hơn bất cứ người nào!”
Cô không quên được sự ấm áp mà cậu thanh niên này đã từng cho cô, cho dù
không ở bên nhau nhưng mỗi câu nói của anh đều được lưu giữ trong lòng
cô cẩn thận.
Cậu nói: “Từ từ, chúng
ta rồi thế nào cũng có được hạnh phúc!” Nhưng, tớ thực sự mong rằng cậu
phải được hạnh phúc hơn bất kì ai.
Phương Ca lật ngược bàn tay lại, tay anh vẫn trắng sạch và đẹp đẽ như thế, anh cầm tay Ái Ái, hơi siết chặt lại rồi lại buông ra rất nhanh, bởi vì cả
hai đều không còn là những đứa trẻ nữa, cho nên phải trân trọng những
cái nắm tay chặt như vậy, anh nói: “Cảm ơn cậu, Ái Ái!”
Tô Ái Ái lắc đầu, bạn thời niên thiếu, chàng trai đầu tiên cô thích trong
đời, anh cư xử với cô chân thành như vậy có thể đi cùng với nhau một
đoạn đường thế này cũng đã là may mắn lớn lao trong đời Tô Ái Ái cô.
Di Động của Phương Ca đổ chuông, Phương Ca nhận điện khuôn mặt chợt biến sắc, thấp giọng nói: “Không cần, anh tới tìm em!”
Tô Ái Ái hỏi: “có chuyện gì?”
Phương Ca cất di động, lắc đầu: “là Tiểu Kiều, cô ấy nói tớ phải qua đó!” rồi
mỉm cười bất đắc dĩ: “Có lẽ cảm thấy tớ dạo này thờ ơ với cô ấy.” Lại
ngẩng đầu lên, mỉm cười với Ái Ái, trong mắt tràn đầy kiên định: “Tớ đi
qua đó sẽ nói rõ với cô ấy.”
Tô Ái Ái gật đầu, bởi vì chỉ cần là chuyện Phương Ca nói ra, cô rất có niềm tin là anh sẽ làm được.
Gió đêm hè khẽ thổi qua cánh tay trần, thổi tung mái tóc.
Cô nói: “Phương Ca, tớ đã từng thích cậu.”
Cô chưa từng nghĩ có một ngày sẽ thẳng thắn nói ra tâm sự trước đây của
mình như thế này, mâu thuẫn, đấu tranh và tâm trạng khó hiểu lúc đó đều
biến thành hai từ “đã từng”, còn bây giờ, trong một buổi đêm có gió, lại có thể ngây thơ như trẻ con, nói ra đơn giản như vậy, không phải muốn
nhận lại bất cứ điều gì mà chỉ là muốn nói cho anh biết,