
hê Thiên Ngữ phát hiện Mạnh Diên Châu vội vàng chẳng phân biệt được ngày đêm, đây cũng là lần đầu tiên cô tới chỗ ở của anh, một gian phòng rất nhỏ, nhưng khung cảnh xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, mấu chốt là chỉ cần đứng ở tầng hai, có thể thấy rất tõ tất cả xung quanh. Cô đứng ở trên sân thượng một lát, mới đi vào, những ngày qua Mạnh Diên Châu một mực ở trong thư phòng, không biết đang làm gì. Cô đẩy cửa thư phòng ra, nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Diên Châu, cô đi tới chỗ anh thường ngồi, phát hiện có một trang giấy trên bàn viết rất nhiều tên, nét chữ thẳng tắp, mà bên trong có một chữ “Mục”.
Cô lại nhìn mấy phần tài liệu, không nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy mà Mạnh Diên Châu có thể hiểu rõ rằng tất cả quan hệ của người nhà họ Mục, bao gồm những nhân vật khá bí ẩn, mấy cái khác có lẽ anh không xác định, phía sau tên có một dấu chấm hỏi, chắc là sẽ đi xác định. Đồng thời anh vừa hiểu rõ Mục gia, vừa tìm hiểu rõ những người bên cạnh mình, người không theo cùng chia làm ba loại, một loại là người không có năng lực để anh dùng, anh có thể bỏ qua; một loại là anh tính định thu phục, tìm ra điểm tốt của Mạnh Vĩ Đình, anh có thể cho ra chỗ đôi; một loại còn lại là cực đoan với Mạnh Vĩ Đình. Không chỉ có như thế, tất cả trường hợp lớn của Mạnh thị, toàn bộ anh ghi vào hồ sơ, anh ghi đầy đủ thông tin của trường hợp đó, có thể lấy được thành quả gì, tất cả đều được phân tích rõ ràng.
“Em đang xem cái gì vậy?”. Mạnh Diên Châu đi tới, để lại tài liệu trên bàn, ánh mắt nhìn cô.
Cô cũng không nhìn vẻ mặt của anh, “Anh định đối phó với anh trai của anh?”. Cô nhìn anh, cắn môi, “Anh nghĩ anh thắng nổi ông ta sao?”. Cho nên Mạnh Diên Châu không bỏ qua bất kì bữa tiệc từ thiện nào có thể mở rộng ảnh hưởng của anh, khiến nhiều người biết tới tên tuổi của Mạnh Diên Châu anh đây, cho nên anh cố gắng vì công ty mà bày mưu tính kế cho các công việc, ở trước mặt mọi người thể hiện tài năng của mình, biến đổi ngầm khiến người ta chấp nhận năng lực của anh.
Mạnh Diên Châu nhìn cô chằm chằm, hôm nay lời cô nói đã vượt biên giới.
Cô nhẹ nhàng thở dài một cái, “Đây chính là điều anh muốn sao?”. Cô muốn nói, nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy anh đã thua, hơn nữa đời này cũng không có cơ hội thắng. Hoặc đã nói sai, bọn họ đều là người thua.
“Hôm nay em thế nào?”
Nghê Thiên Ngữ mím môi, cũng không mở miệng nói chuyện, vì thế bọn họ trầm mặc.
Một cú điện thoại, phá đi sự trầm mặc giữa họ, Mạnh Diên Châu nhận điện thoại, chau mày lại gật đầu, “Biết rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạnh Vĩ Đình vào bệnh viện.”
“Vậy sao anh không chạy tới bệnh viện đi.” Cô không hiểu nhìn anh.
“Từ lúc nào mà em đã quan tâm tới chuyện của Mạnh Vĩ Đình như vậy rồi hả?” Mạnh Diên Châu đột nhiên mở miệng, “Anh làm việc còn cần em chào hỏi qua sao?”
Anh nhìn cô chằm chằm, thấy cô không lời nào để nói, không nhịn được lại mở miệng, “Hôm nay Mạnh thị có buổi họp báo thông báo sản phẩm mới, nếu Mạnh Vĩ Đình không có cách nào xuất hiện, tất nhiên phải cần có người đại diện thay. Không hiểu sản phẩm mới thế nào, cái khác cũng như nhau cả thôi.”
Trong mắt anh có ngọn lửa nào đó, cô nhìn không hiểu. Đúng vậy, trước cũng chỉ có chút ôn hòa thôi, cô lại cho rằng anh là một người đàn ông dịu dàng, thật ra không phải, bộ dạng ngoan hiền của anh khiến cô thấy xa lạ, anh sẽ bắt từng cơ hội để cho mình mạnh hơn, kéo kẻ địch của anh xuống.
Huống chi Mạnh Diên Châu một mực sau lưng Mạnh Vĩ Đình bồi dưỡng trợ thủ đắc lực.
Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, nhìn Mạnh Diên Châu đi ra khỏi thư phòng, Mạnh Diên Châu đi tới cửa, đột nhiên xoay người nhìn cô, “Hôm nay em sẽ không ra cửa, đúng không?”
Cô không có gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.
Âm thanh động cơ đã biến mất, Nghê Thiên Ngữ ngơ ngác ngồi vào ghế dựa, cô đột nhiên thấy hoảng hốt, hơn nữa còn hoảng sợ không nói được gì.
Cô nhớ lại một năm trước cô vẫn là y tá ở bệnh viện kia, lần đầu tiên thấy Mạnh Diên Châu được mang tới đó, cô đứng tại chỗ không thể động đậy. Cô không ngừng đi hỏi xem tình hình phẫu thuật của anh ra sao, cho đến khi biết ca phẫu thuật của anh rất thành công, cô mới thoáng an lòng.
Cô được làm ở bệnh viện này, dựa vào quan hệ của một chị học cùng, chị đó cũng làm ở bệnh viện đấy, sau đó ghét bỏ vì tiền lương thấp, liền bắt đầu làm đại lý thuốc, mượn mối quan hệ trước kia, giờ cũng sinh sống tạm ổn. Nghê Thiên Ngữ có bạn bè ở đây không nhiều lắm, lúc nghỉ ngơi tìm chị đi ăn cơm, dù sao công việc của cô cũng dựa vào người chị học cùng này.
Ngày đó họ ăn cơm bình thường như vậy, đang ăn thì chị ấy đột nhiên mở miệng hỏi cô, “Mạnh nhị thiếu đó ở bệnh viện em đúng không?”
Nghê Thiên Ngữ vừa nghe thấy cái tên này, không khỏi đông cứng lại, “Làm sao lại hỏi cái này?”
“Bởi vì, trước kia chị nhận được một điều tuyệt vời từ bố mẹ chị, nếu như chị mà làm phóng viên, chắc là sẽ phát tài.”
“Liên quan gì tới Mạnh gia?” Nghê Thiên Ngữ thận trọng thử thăm dò.
“Không phải Mạnh Diên Châu là con của mẹ kế Mạnh Vĩ Đình sao? Mạnh Vĩ Đình cùng người mẹ kế trước kia có *****”. Người chị học c