
hông phải cảm thấy mua sắm có thể quên đi những chuyện phiền não kia, đơn thuần là cảm thấy không có việc gì để làm.
Quán rượu vốn là nổi tiếng nhất, khi đêm tối tới, cuộc sống bên trong mới bắt đầu, đủ đủ loại người ở bên trong thoải mái nói chuyện, huyên náo ồn ào, tinh thần rối loạn, khiến tất cả có vẻ lười biếng.
Nghê Thiên Ngữ tìm một góc tối,một mình cô ngồi, đối với cô, cho dù nhiều người như vậy, vẫn như kiểu trên đời chỉ có một mình cô. Muốn mấy bình rượu, cô lấy rượu rót vào trong ly, nhìn chất lỏng óng ánh này, làm cảm xúc trong lòng giảm xuống, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Cô uống rất chậm, cố ý kéo dài thời gian, không muốn uống xong lại về căn phòng lạnh lẽo, về trễ một chút, đây là mục đích hôm nay của cô.
Uống rất nhiều, không biết uống hết bao nhiêu ly, nhưng cô rất tỉnh táo.
Cô còn nhớ rõ, vô số lần thôi mên chính mình, cô không hối hận về quyết định ban đầu, không hối hận rời đi người đàn ông kia. Cô cho mình hàng loạt lý do để chứng minh lựa chọn ban đầu của mình chính xác cỡ nào. Khi đó, bọn họ còn trẻ, ai biết có thể đi bao xa, ai nào biết sau này bọn họ có thể trách cứ đã phá hủy cuộc sống của nhau hay không, dù sao chuyện vợ chồng nghèo khổ bi thương, bọn họ cái gì cũng có, duy nhất có một thứ thấp hèn thì lại không có ---- tiền.
Hơn nữa, bọn họ chỉ đem lẫn nhau ra để tránh né bão táp ban đầu, có thể ngày nào đó rốt cuộc hiểu rõ rồi, cái này không phải thì cái kia cũng không thể không?
Cô sợ, rất sợ. Cô sợ mình sẽ coi phần tình cảm này của mình là duy nhất, cả ngày sợ vì phần tình cảm này mà lo lắng đề phòng, sợ cả hai không cách nào giữ vững đến già, sợ tình cảm duy nhất này sẽ chết non…. Vì vậy, không bằng rời đi, ít nhất đoạn tình cảm này trong hồi ức sẽ thuần túy tốt đẹp như vậy, không có một chút tỳ vết nào.
Cô thà rằng cứ nhớ mãi, cũng không muốn thử xem bọn họ có thể đi đến già hay không…..
Nước mắt rơi vào trong ly rượu, mùi vị không thay đổi, cay đắng trước sau như một.
Người trong quán rượu ngày càng nhiều, có người xem có con mồi nào không, mà có người là trở thành con mồi người khác. Nghê Thiên Ngữ lót bụng bằng vài ly rượu, bụng lại ấm áp lên, không giống lạnh lẽo như trước để cho cô cảm thấy bất kỳ cái gì cũng không ấm lên được. Bụng chẳng khó chịu, chính cô cũng không khó chịu như vậy, cảm xúc khôi phục bình thường, cô mới bắt đầu xem xét mình, cô lại vờ ngớ ngẩn rồi. Nếu như không phải vờ ngờ ngẩn, tại sao lại đi nhớ lại những thứ hành hạ mình, bất kể trải qua tốt đẹp hay tàn nhẫn, tất cả đều không đáng giá để quay lại, không đáng giá hao phí thời gian để nhớ lại. Bởi vì trừ đau lòng thương gan thương phổi, mà một lần nữa cô lại quyết định làm một người thông minh, buông tha quá khứ.
Cô đứng lên, chuẩn bị rời đi, vừa mới bước lên trước, lại cảm thấy có ánh mắt không bình thường, vì vậy lại tiếp tục ngồi xuống, hình như không có gì thay đổi cả, cô còn là một người phụ nữ uống rượu tới đây giải sầu, mua say.
Mục Phong nhìn nơi khác một hồi, bạn gái bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, “Mục thiếu thật đáng ghét, người ta ở chỗ này, tâm tình lại chạy tới chỗ khác.”
Giọng nói nũng nịu của cô gái bên cạnh khiến Mục Phong quay đầu lại, đưa tay ôm lấy cô gái, tay của cô gái uống xong một ly, dùng một tay khác nâng cằm của cô lên, “Ghen tị.”
Cô gái kêu lên một tiếng, “Không có.”
“Không có a……” âm thanh của Mục Phong vòng vo, “Vậy em có thể đi.”
Không chỉ có cô gái đó, những người đứng đó không nghĩ Mục Phong sẽ nhanh như vậy, sững sờ ở tại chỗ. Cô gái mới vừa phản ứng trở lại, ôm lấy Mục Phong, Mục Phong lại đẩy cô ra, “Cô biến đi, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Ánh mắt của anh vừa ngoan lại tuyệt tình, cô gái không khỏi thấy sợ hãi, anh lấy ra một xấp tiền, đặt trước mặt cô gái, lúc này mới xoay người nhìn mọi người, “Các người tiếp tục đi, nhìn tôi sao, rất đẹp mắt à?”
Mọi người không lên tiếng.
Mục Phong tiếp tục đưa mắt nhìn vào Nghê Thiên Ngữ, hai chân anh vắt lên, một tay đặt trên mũi mình, ngũ quan cứng rắn gắng gượng thì biểu hiện của anh lại thành vừa lười biếng vừa tà mị, anh thở dài một tiếng, có vẻ xem ra sẽ được vui vẻ đây, khó gặp được, ông trời thật đúng là sẽ an bài.
Một lát sau, Nghê Thiên Ngữ lần nữa đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Lúc này Mục Phong mới thu hồi chân thon dài của anh, chỉnh sửa y phục một chút, bưng ly rượu đi tới hướng Nghê Thiên Ngữ, “Một người uống rượu, cảm thấy không có gì đặc biệt phải không?”
Mục Phong thuận thế ngồi chỗ đường Nghê Thiên Ngữ định đi ra, cản trở đường đi của cô, híp mắt nhìn anh. Người tên Mục Phong này, có vô số bạn gái, trừ gia thế của anh ra còn có tiền, bộ dạng thân xác thối tha của anh cũng có quan hệ, người như vậy, đàn ông hay phụ nữ không thể rời bỏ chữ ‘ sắc’ vào đầu.
Nghê Thiên Ngữ cũng không để ý tới anh, “Xin lỗi, tôi đã uống đủ rồi.”
“Một người buồn bực uống rượu tự nhiên uống đủ rồi, muốn hai người uống thỏa thích, một giọt cô còn chưa thấm hả?”. Anh nâng chén, ý bảo, hôm nay cô không uống không được, anh ta sẽ không thả người.
Nghê Thiên Ngữ nhìn anh, ánh mắt quyến rũ theo, lại ngồi trên