The Soda Pop
Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323274

Bình chọn: 8.00/10/327 lượt.

những chuyện này, khi đó tôi chia tay với Hàn Tiệp, tôi không nghĩ rằng sẽ có một ngày hòa giải với cô ấy, ông nói xem tôi đây là gì?”

Giọng điệu của anh tràn đầy bi thương, khiến Ngũ thúc cũng cảm thấy theo, “Thiếu gia chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Mạnh Diên Châu nhẹ nhàng lấy tay gõ một cái trên quầy bar,” Nhưng, chẳng biết tại sao, cuối cùng tôi cảm thấy, những chuyện này mặc dù đã qua, tôi vẫn nhớ rõ ràng như thế, nhưng cứ có cảm giác rằng nghĩ sai đối tượng rồi, giống như chuyện đó nên xảy ra trên một người khác vậy…. Ngũ thúc, ông nói vì sao sao tôi lại sinh ra ý nghĩ như vậy chứ?”

Anh nói xong một cái, cả người Ngũ thúc cứng đờ,sắc mắt cũng thay đổi đến mấy lần. Mạnh Diên Châu nhanh chóng nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của ông, cuối cùng đặt cái ly trong tay xuống.

Trên trán Ngũ thúc chảy xuống giọt mồ hôi, ông tự tay xoa xoa, “Thiếu gia uống nhiều quá, đừng nghĩ loạn nữa.”

“Tôi không phải là uống nhiều quá sao?”. Mạnh Diên Châu nói, nhưng lời nói magn theo một chút châm chọc.

Sắc mặt Ngũ thúc đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng thấy hỗn loạn, ông không nghĩ tới, Mạnh Diên Châu lại si tình kể lại những kỷ niệm đã qua của anh và Hàn Tiệp, ông cứ như vậy không hề chuẩn bị đoạn sau, đột nhiên Mạnh Diên Châu thừa dịp ông chưa kịp chuẩn bị hỏi vấn đề ông không thể nào trả lời, nhờ vào đó mà để lộ sơ hở.

Nghĩ lại tất cả cũng là một vở kịch mà một mình Mạnh Diên Châu diễn, trán Ngũ thúc cũng càng nhiều mồ hôi hơn, diễn khá như vậy, chuyện đương nhiên như thế, người đứng xem cũng dẫn vào, cũng vì thế mà giết chính mình không kịp chuẩn bị.

“Là uống hơi nhiều.” Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm vào cái ly, “Mà tôi còn nhớ rõ, năm nay Ngũ thúc đã hơn năm mươi, sắp sửa sáu mươi tuổi rồi, cháu gái ông cũng mười tuổi rồi, những năm này Ngũ thúc vẫn vì Mạnh gia mà bôn ba, cũng nên an hưởng tuổi già rồi.”

Ngũ thúc sững sờ, sau đó liền hiểu ý tứ của Mạnh Diên Châu.

Mạnh Diên Châu híp mắt, ông đã theo mình hơn 20 năm, vẫn nhớ lúc bắt đầu đi theo bên cạnh mình, nhưng kì lạ……

Anh cười cười, anh đương nhiên tin rằng Ngũ thúc sẽ không để mình tổn thương, nhưng lại không thể tin tưởng ông, bởi vì Ngũ thúc cho tới bây giờ cũng nghe theo sự chỉ huy của Mạnh Vĩ Đình.

Lần nữa anh nâng ly rượu lên, cảm giác mình thật đáng buồn. Cũng không đáng buồn, chỉ là sống hai mươi mấy năm, phát hiện mình không có bạn, không có bố mẹ, không có người yêu…. Thậm chí ngay cả người có thể tin tưởng cũng không có, chỉ như thế mà thôi.

Thật ra cũng không phải là không có cơ hội, nếu như Ngũ thúc chịu nói sự thật chuyện tai nạn xe cộ nói cho anh biết…. nhưng Ngũ thúc không chịu.

Mạnh Diên Châu vừa dùng một chút thủ đoạn đùa bỡn, muốn mượn bộ này ra chút gì, nhưng thất vọng. Xem phản ứng của Ngũ thúc, tai nạn xe cộ trước của anh, chắc chắn xảy ra chút chuyện, về phần là chuyện gì, xem ra có người không hi vọng anh biết được.

Ngũ thúc nhìn anh, đột nhiên cười, “ Dáng vẻ vừa rồi của cậu…..” Ông dừng một chút,nói tùy ý như vậy, lại tùy thời suy nghĩ, giống như người, “Rất giống với bố cậu.”

Mạnh Diên Châu ngẩng đầu, “Dĩ nhiên, chúng tôi là bố con, máu mủ tình thâm.”

Ngũ thúc gật đầu, mặt mày lại khó nén đau thương.

--------------

Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm những cái ly kia, không khỏi lắc đầu một cái, anh như bây giờ có thể học được thế nhưng trở nên lạnh lẽo với việc bắt được nỗi đau của người khác.

Ánh mắt người pha rượu thỉnh thoảng hướng về phía anh, anh dùng móng tay gõ gõ cái ly gần đó dọc theo, “Nhìn cái gì vậy, còn chưa tới lấy cái ly này sao?”

Người pha rượu vẫn không nhúc nhích, mà dùng mắt ý bảo người phục vụ tới thu.

Mạnh Diên Châu vẫn như cũ nhìn chằm chằm người pha rượu kia, “Nhớ cho, cho dù làm giả, cồn độ rượu cũng không cần thấp như vậy.”

Người pha rượu hơi mím môi, nói thầm với mình khách hàng là thượng đế……

Mạnh Diên Châu cầm áo khoác lên chuẩn bị đi, vừa nhấc tầm mắt lên thì lại phát hiện người quen, vì vậy đứng yên nguyên chỗ.

-------

Hiện tại Nghê Thiên Ngữ cũng hoài nghi giờ không có người trông nom già trẻ nam nữ thì đặc biệt thích làm bà mai, nếu không một đám người kia làm sao có thể phối hợp ăn ý như vậy đẩy cô đến bên cạnh Uông Minh Húc.

Hôm nay vốn là sinh nhật của Uông Minh Húc, vì vậy gọi toàn bộ bạn học, Nghê Thiên Ngữ không được mời vào trong nơi này, lại bị những người này gọi điện thoại liên tục kêu tới đây.

Nghê Thiên Ngữ đến sau, những người này ăn ý ngồi vào bên kia, để vị trí bên cạnh Uông Minh Húc cho cô. Mà bản thân Uông Minh Húc lại như kiểu không thấy cô, chào hỏi bạn học cùng uống rượu.

Tửu lượng Uông Minh Húc cũng không tốt, Nghê Thiên Ngữ thấy anh uống không ít, mới nhỏ giọng mở miệng, “Uống ít một chút đi!”

Lần này Uống Minh Húc bỏ qua.

Anh đến gần Nghê Thiên Ngữ, “Anh không có say.”, dù cả người đầy mùi rượu, “Con mẹ nó, anh muốn hỏi em, tại sao có thể vô tình như vậy, xoay người liền xoay người rời đi, quay đầu hay liếc anh một cái đều chưa từng có.”

Nghê Thiên Ngữ cau mày một chút, trực tiếp rót cho mình một ly rượu uống xong, luôn có người như vậy tới hỏi cô. Thật ra thì