
phía Trịnh
Minh Hạo ra dấu OK, bước nhanh đi chỗ khác.
Trịnh Minh Hạo vừa
định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên bị một cảm giác rung động đặc biệt
giữ lại. Anh thấy cô gái đối diện kia chậm rãi lấy ra một miếng khăn
giấy, cẩn thận dùng khăn lau những giọt nước đọng trên ly nước cam, từng chút từng chút, hết sức cẩn thận, nhưng nước mắt trên mặt cô không
ngừng tuôn rơi, không ai vì cô mà lau chúng đi.
“Coca đây!” Tiểu
Lý kêu to một tiếng, dọa anh thiếu chút đứng tim. Đưa tay đón lấy chai
coca, ánh mắt lại bất giác liếc nhìn người con gái đối diện, đây là lần
đầu tiên anh thấy một cô gái khóc yên lặng đến thế, không có ngôn ngữ,
không có biểu hiện, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuôi.
“Cô em này cũng tốt đúng không? Vừa nhìn đã biết con gái nhà lành! Cô ấy tên là Bạch Lăng Lăng, chuyên ngành Điện tử, năm ba.”
“Vậy à!”
Nếu nói mỹ nữ, anh đã thấy qua rất nhiều. Lúc mới vô năm nhất Trịnh Minh
Hạo đã được hưởng thụ hiệu quả thị giác tuyệt vời kiểu đó, anh cũng
giống như mấy nam sinh nhàm chán cùng phòng ngủ, chán đến nỗi tự do rảnh rỗi lên mạng tán tỉnh mấy em gái, đến những nơi như khoa Truyền thông
hoặc mấy trường ngoại ngữ sẽ thấy mỹ nữ, nhưng sau này gặp càng nhiều
gái đẹp, anh dần cảm thấy không còn thú vị, đề tài tán gẫu quanh quẩn
chỉ có chuyện trăng hoa trai gái, những nơi lui tới chẳng gì khác ngoài
khu mua sắm, khách sạn, rạp chiếu phim, quán bar. Chỉ có hai chữ “vô
vị”! Còn không bằng cùng mấy thằng bạn chơi bài, đánh mạt chược.
Thế nhưng, nữ sinh có khí chất thanh tân hôm nay bỗng nhiên lại khiến anh có một loại cảm giác đặc biệt – muốn nói về thứ tình yêu “ngu
ngốc”.
Cũng như những nam sinh khác, mỗi sáng bảy giờ đứng chờ cô ấy dưới lầu nhà trọ nữ sinh để cùng đi ăn sáng, buổi tối mười giờ lại
đứng dưới lầu nhà trọ nữ sinh mà lưu luyến không rời. Buổi tối tắt đèn
cô ấy sẽ gọi điện thoại cho anh, nói nhớ anh. Cô sẽ xem anh đá bóng,
nhìn anh dẫn bóng mà hò hét cổ vũ. Cô sẽ tặng anh một chiếc khăn quàng
cổ, chống lại mọi giá rét trong mùa đông… Trịnh Minh Hạo càng nghĩ càng
cảm thấy cuộc sống như vậy thật thú vị, có vẻ hay ho hơn so với game
online.
Bàn tay to của tiểu Lý huơ huơ trước mắt anh: “Em có số QQ của cô ấy, nếu muốn nói chuyện thì dùng quyền trượng trao đổi nha.”
“Biến! Anh chú muốn biết QQ của cô ấy còn cần nhờ chú sao!”
“Anh Hạo à, không phải em khinh thường anh! Nếu anh có thể theo cô ấy lấy
được số QQ, em đem tài khoản game của em cho anh luôn!”
“Chú chống mắt lên mà coi!”
Trịnh Minh Hạo ung dung đứng dậy, kéo ghế đi về phía đối diện, đặt bên cạnh
Lăng Lăng, ngồi xuống. Lần đầu tiên anh phát hiện cảm giác bản thân hóa
ra không tồn tại là như vậy, tư thế anh cool là thế, nhưng người ta đến
cả một cái liếc mắt cũng không thèm!
Trịnh Minh Hạo nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô, hơi kinh ngạc – không ngờ là “tuyển tập truyện cười”!
Đọc truyện cười mà khóc, sở thích kiểu gì vậy?! Trịnh Minh Hạo dùng ngón
trỏ gõ gõ lên bàn trước mặt Lăng Lăng, dùng một giọng tự nhận là có chút lôi cuốn nói: “Đọc truyện cười đến rơi nước mắt, bạn thật sự cũng rất
đặc biệt đó!”
Lăng Lăng lạnh lùng nhìn liếc anh một cái rồi quay đầu tiếp tục đọc truyện.
Anh cảm thấy chán, vừa đứng dậy thì tiếng di động của Lăng Lăng vang lên.
Cô thở dài, đằng hắng cổ họng rồi mới bắt điện thoại: “Alô?! Mới đó đã
nhớ tớ rồi sao?” Giọng điệu của cô nghe thật thoải mái, thật vui vẻ.
“Đi shopping á?!” Cô nhíu mày thực sâu, tay đặt trên con chuột bất giác đưa lên day day trán, vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng giọng trả lời không hề nghe
ra một chút khó xử: “Vậy à… Cậu ở trong phòng chờ tớ, tớ về tìm cậu ngay đây.” Cô vịn bàn máy tính đứng lên, đứng yên trong chốc lát rồi mới
chậm rãi rời đi.
Nhìn đôi vai gầy yếu của cô, bước chân hỗn loạn, Trịnh Minh Hạo bỗng nảy sinh ý muốn nâng đỡ cảm xúc của cô, cô trông có vẻ thực sự rất mỏng manh yếu đuối, giống như không thể chịu được một
chút thương tổn nào…
“Tự ti hả?” Tiểu Lý không biết từ lúc nào lại xuất hiện bên cạnh, nặng nề vỗ vỗ vai anh.
“Tự ti gì?” Trịnh Minh Hạo lạnh lùng trừng mắt liếc cậu ra một cái, “Anh
chỉ đang nghĩ – trạng thái tinh thần cô ấy như vậy mà đi shopping không
biết có nguy hiểm đến tính mạng không.”
“Anh Hạo, không phải anh thực tình đấy chứ?”
“Cút! Chú ý đến quyền trượng của anh kìa, anh mẹ kiếp mất ba đêm liền mới đánh ra nó!”
Tiểu Lý cười cười mờ ám, không nói gì nữa.
Từ hôm đó về sau, Trịnh Minh Hạo không gặp lại cô, đôi khi sau mỗi cuộc
“thánh chiến” anh sẽ nhìn sang máy tính đối diện kia, nhớ lại làn váy
trắng tinh, mái tóc đen mềm mại, cả bóng dáng mỏng manh kia nữa… Nhưng
cũng chỉ là đôi khi mà thôi.
Vài ngày sau, khi anh đang ở ngoài cửa khoa Tin học lại gặp được Lăng Lăng lần nữa, tim đột nhiên bị bóp mạnh. Cô và cô gái có chút nhu nhược đáng thương ở hàng net hoàn toàn khác nhau.
Khi mới gặp ở hàng
net, cô trông thực sự rất yếu đuối, giống như không thể chịu được một
chút thương tổn, rất cần người che chở và an ủi… Hôm nay cô cười ngọt
ngào kéo cánh tay một cô gái khác, vừa cười vừa tán gẫu, tóc dà