
chân gấp rút, cửa được mở ra.
Ánh đèn màu cam trong phòng khách chiếu sáng người cô muốn gặp nhất, một thân cô đơn.
————————
(*) “Nhân phạ xuất danh trư phạ tráng”: ý nói sự nổi tiếng có thể
trở nên nguy hiểm. Người nổi tiếng có thể bị hại, heo mập lên có thể bị
thịt.
(**) Tàn hoa bại liễu: ý chỉ người bị vùi dập, tàn tạ vì XXX
“Em nhớ anh lắm!” Cô nhào vào lòng anh, hai tay ôm chầm lấy cổ anh.
Cửa đóng lại sau lưng cô, chừa lại cho họ không gian không ai có thể dòm ngó.
Lăng Lăng rốt cuộc không kiềm chế khát vọng được nữa, kiễng chân, hôn lên môi anh. Cô chưa bao giờ khao khát mãnh liệt đến thế, muốn cảm nhận nhiệt độ của anh, cảm nhận nhịp tim anh, càng chờ mong anh có thể lấp
đầy nỗi mất mát trong lòng cô.
Dương Lam Hàng sau vài giây thất thần, một tay kéo gáy cô, một tay ôm lấy eo cô, hôn cô say đắm.
Họ… hôn nhau nồng cháy, cũng hôn đến đoạn tuyệt.
Nụ hôn cháy bỏng thiêu hủy lý trí, anh đem cô đẩy ngã trên sô-pha, cởi bỏ cúc áo cô.
Lăng Lăng ngửa đầu tựa vào lưng ghế sô-pha, để mặc anh áp lên người cô, nóng bỏng hôn lên cổ, ngực mình…
Ánh đèn màu cam ấm áp bao trùm, trên sàn nhà hai bóng người song song, mờ mờ ảo ảo, quần áo dần dần cởi ra.
Áo len, quần jeans, dây ngực, áo sơ-mi màu xám đậm… Từng cái từng cái rơi trên ghế sô-pha…
Cơ thể mềm mại cong cong lả lướt, ánh sáng mờ nhạt lưu động, hương thơm dìu dịu sâu thẳm…
Đầu ngón tay mát lạnh của Dương Lam Hàng mơn trớn chiếc cổ trắng nõn
của Lăng Lăng cùng những dấu hôn đỏ sậm trên da thịt cô, rồi dừng lại
trên ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hoa mềm mại sẵn sàng nở thành trái
cây chín mọng.
Trong căn phòng trang nhã, lượn lờ một tràng tiếng kêu vô cùng không trang nhã. “Ưm… Hàng…”
Ngón tay Dương Lam Hàng chuyển qua bên hông, một đường đi xuống, khẽ chạm vào đầu gối mượt mà của cô…
Hai chân Lăng Lăng như có điện giật liền rụt về, cong lại trên sô-pha.
Sự thật chứng minh, “điện sinh vật” không hề giảm bớt theo số lần
triền miên, ngược lại, dưới sự nghiên cứu hăng say đến quên ăn quên ngủ
của Dương Lam Hàng mà càng thể hiện xu hướng mạnh lên.
“Anh sẽ không cho em đi. Nói gì cũng không cho…” Dương Lam Hàng ngồi trên mép ghế sô-pha, ôm thân thể Lăng Lăng vào lòng.
Có chút mâu thuẫn, lưỡng lự, Lăng Lăng cuối cùng vẫn kiên định trả lời: “Em nhất định phải đi, nói gì cũng phải đi!”
“Em!” Thanh âm tức giận chấm dứt trong nụ hôn bỏng rát, không biết
Dương Lam Hàng muốn kìm nén hay bộc phát sự giận dữ của anh nữa.
Đau cùng yêu, kích thích mãnh liệt khiến Lăng Lăng rốt cuộc không thể suy nghĩ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cơ thể nóng rực khó chịu, vui sướng ăn mòn tri giác, hồn xiêu phách lạc.
Thân thể chìm đắm trong từng cơn sóng nhiệt nối tiếp nhau dâng cao,
đèn sàn trước mắt biến thành một vòng sáng, làm mờ mắt người.
Lăng Lăng chống người lên, mê đắm đáp lại sự cuồng nhiệt của anh, đôi môi đỏ thắm mềm mại mút cắn da thịt nóng bỏng của anh, cũng muốn lưu
lại trên người anh những ấn ký không thể xóa nhòa.
“Hàng, em yêu anh!” Mười ngón tay cô luồn vào những sợi tóc của anh, trơn mềm như tơ, hương thơm hoa nhài độc đáo.
Đôi mắt đen thăm thẳm đón nhận cái nhìn quyến rũ như tơ của cô.
Đôi môi Dương Lam Hàng run run, không hề phát ra âm thanh nào…
Hai tay nâng khuỷu chân cô, hôn lên chuỗi hạt trân châu trên mắt cá chân.
Lăng Lăng khẽ thở dốc, yếu ớt trống rỗng tựa vào sô-pha. Dòng điện
cao thế chạy khắp toàn thân, tri giác càng trở nên tinh nhạy, cô cắn
chặt môi dưới, không để cho tiếng rên rỉ khiến người ta hổ thẹn kia
thoát ra khỏi miệng…
Lăng Lăng nhắm mắt lại, thân thể hư không được lấp đầy trong nháy mắt…
Ngọn đèn tỏa sáng rực rỡ lay động trong tầm mắt tối đen, rung lắc long trời lở đất.
Dương Lam Hàng dùng lòng bàn tay nâng mặt cô lên, mê loạn nhìn cô,
khàn giọng thở dài: “Ngoại trừ để em đi, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em…”
Cô cười cười, lắc đầu, mồ hôi rịn ra giữa trán.
Hông anh dùng sức một cái, đẩy vào nơi sâu nhất… Cơn đau đột nhiên ập đến, cô kêu lên một tiếng ai oán: “Không cần!”
Cô không phân biệt được cảm xúc trong ánh mắt anh, chỉ mơ hồ cảm thấy trong mắt anh lóe lên một nỗi bi thương…
Cô sờ soạng bắt được tay anh, muốn anh ủi anh. “Em, em sẽ trở về…”
Anh không dịu dàng như những lần trước…
Tâm trí trống không, thân thể trống không, chỉ còn lại kích thích cực độ của thể xác lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ.
Lăng Lăng không nhịn được rên rỉ một tiếng, sung sướng cực hạn hòa
quyện cùng căng đau cực hạn, cô đau đớn rướn người lên. Yêu đương cuồng
nhiệt càng lúc càng mãnh liệt, khoái cảm cũng đến càng lúc càng nhanh…
Toàn thân cô đều bị kéo căng, vùi mặt vào vai anh, thân thể tê liệt
đón lấy va chạm hung tợn của anh, từng cơn vui sướng tột bực bùng nổ
trong cơ thể, quét qua mỗi dây thần kinh.
Tiếp đó, khoái cảm mạnh mẽ không thể chống cự hóa thành một cơn run
rẩy kịch liệt, trong cơ thể tiếp hợp chặt chẽ bị cảm giác căng phồng
mãnh liệt tràn ngập…
Cảm giác này, không còn cầu gì hơn.
Anh ôm chặt cô, hôn lên môi cô thật sâu.
Tay cô nắm chặt đệm ghế, sự k