
i danh đỉnh đỉnh này có ý mượn
sức, muốn nhờ hắn viết cho nàng một ca khúc, lần này công ty an bài hai
người hợp xướng, cơ hội vất vả lắm mới có được há có thể dễ dàng buông
tay.
Nancy dưới đài dùng danh sách che miệng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch một chút.
“Ai cho cô mặc thế này lên đài ?” Đồng tử màu xám lạnh
như băng củaTô Viễn Ca ngược lại nhìn nàng chằm chằm, nhưng ánh mắt lại
hướng về một nơi rất xa xăm, không có điểm dừng.
“Ta thấy trang phục này rất đẹp, cho nên mặc trước thử
xem, cũng để thích ứng một chút ~” Nghe đồn váy này là do Tô Viễn Ca đặt làm để tăng hiệu ứng của bài hát, hắn dùng danh nghĩa cá nhân mời thiết kế sư Pháp quốc đến làm, may thủ công, hơn nữa hình như hắn dựa theo
kích thước cơ thể nàng để làm, khi mặc vào rất là vừa vặn. Thời điểm
nhìn thấy nó trong tỷ quần áo, nàng liền có cảm giác mừng rỡ như điên,
nhịn không được liền lôi ra mặc.
“Cởi ra, sau đó biến.” Ngữ khí làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, giống như có thể kết thành sương hoa.
Nữ ca sĩ sững sờ đứng chết dí tại chỗ, mê hoặc nhìn hắn, lại nhìn nhìn đám người chung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Quả nhiên, vẫn là quá non a…… Nancy nghẹn cười, bất đắc
dĩ chọn nhíu mày. Yêu thương nhung nhớ đối với loại yêu nghiệt như Tô
Viễn Ca mà nói căn bản không có lực hấp dẫn, huống hồ, tự làm bậy không
thể sống. bộ quần áo đó, còn có người kia……
Đi theo hắn một khoảng thời gian, mặc dù không thể hoàn
toàn đoán trước cái loại tính tình biến hóa quỷ dị này, nhưng ít ra, có
thể nhìn thấu một chút tâm tư bị che giấu lên.
Ví như, nguyên nhân hắn thường xuyên đỗ ô tô ở bên cạnh khuôn viên C đại.
Ví như, nguyên nhân hắn bỗng nhiên mua rất nhiều hoa hồng chuyển về biệt thự.
Ví như, nguyên nhân hắn ở thời gian nghỉ ngơi đăng nhập vào trò chơi lại chỉ im lặng nhìn màn hình.
Ví như, nguyên nhân hắn thủy chung chưa từng nghiêm minh……
“Thu lại bài hát này, xóa toàn bộ giọng nữ.” Tô Viễn Ca
Vũ ở trên vũ đài không để ý đến khuôn mặt vặn vẹo của tổng đạo diễn,
bâng quơ nói.
Nancy nhìn nữ ca sĩ khóc lóc chạy xuống đài, than nhẹ
một tiếng, cấp Tô đại minh tinh cốc nước cùng di động: “Vừa rồi điện
thoại của ngươi kêu liên tục.”
Tô Viễn Ca nhìn lướt qua màn hình điện thoại, động tác
uống nước chững lại. Nửa ngày, bỏ lại một câu “Ta mệt mỏi, diễn tập buổi tối hủy bỏ” lền lái xe rời đi, để mọi người hận nghiến răng nghiến lợi.
Nhã Lam là một khách sạn.
So với những khách sạn năm sao san sát ở H thành mà nói, sự tồn tại của nó rõ ràng yếu nhược rất nhiều.
Chiếc Maserati GT trắng đi qua cánh cửa, sau đó lại vòng trở về. Tô Viễn Ca đem bản thân bọc trong áo gió, nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn thấp thoáng dưới ánh đèn neon, mặt nhăn mày nhíu, kéo thấp mũ
xuống, đi vào.
Cửa phòng 407 khép hờ. Đẩy cửa mà vào, trong phòng tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp.
Một nữ sinh tóc quăn dài rám nắng đứng ở phía trước cửa sổ.
Hắn ngẩn ra.
“Không thể tưởng được Tô Viễn Ca vì buổi biểu diễn không ăn không ngủ cũng sẽ bớt thời gian đến một khách sạn nhỏ như thế này để hẹn hò.” Nàng ôm cánh tay xoay người, mặt hướng Tô Viễn Ca, khóe miệng
nhếch lên, lộ ra một ý cười châm chọc.
“Tuyên gia đại tiểu thư xem ra đã trở thành ngôi sao ảm
đạm,” Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên biểu tình lạnh lùng,“Nhàn rỗi đến mức nhàm chán nên bắt đầu thích làm trò.”
Tuyên Tình giận dữ phản cười, quơ quơ di động trong
tay.“Một tin nhắn có thể dẫn ngươi tới anh này, xem ra anh đối với cô ta rất thật lòng.”
Đó là một cái di động màu đỏ, mặt trên còn có hình ảnh một con búp bê nữ Ám Ảnh của [Càn Khôn'> đã phai màu.
“An Dĩ Mạch ở đâu?” Hắn cau mày, trong đáy mắt sắc bén tràn ngập sương mù.
Tuyên Hòa điền sản trong giới hắc đạo rất có thực lực,
thậm chí nghe đồn có liên hệ rất lớn với Hổ Sa bang ở nam khu H thành.
Cho nên lão nhân Đỗ Vân Trạch kia vì để cho Tuyên gia chút mặt mũi,
không biết đã bao lần tận tình khuyên bảo hắn làm theo ý Tuyên đại tiểu
thư.
Giờ phút này Tuyên Tình sắc mặt tái nhợt nhìn qua càng giống như u hồn: “Anh yêu cô ta, đúng không?”
“Đừng tự cho mình thông minh.” Hắn chậm rãi tới gần,
trong đôi mắt màu xám phảng phất dâng lên tầng tầng tuyết phủ. “Nàng
chính là quân cờ để tôi đối phó Cố Quân Thanh. Nếu cô đối nàng động
thủ……”
Nói ra những lời này.
Nam tử nheo mắt lại, cánh tay dặt lên bả vai nàng, một mối uy hiếp dày đặc làm cho nàng cảm thấy ngột ngạt vì bị áp bức.
“Chỗ dựa Đỗ Vân Trạch của anh sẽ không vì một nữ nhân mà cùng Tuyên Hòa phát sinh xung đột, cho dù tôi làm gì cô ta, anh cũng
không thể giúp được gì, không phải sao?” Nàng cười cứng ngắc.
“Đúng vậy. Bất quá nếu người gặp chuyện không may chính
là tôi, chứng cớ lại chỉ hướng Tuyên Hòa……” Bọn săn tin đó chắc chắn sẽ
không bỏ qua,“Cô đoán, lão nhân có thể không hành động hay sao?”
Nụ cười này, yêu khí ngút trời.
Tuyên Tình đã từng nhìn thấy nụ cười như vậy. Trong mắt
hắn tràn đầy nguy hiểm, sắc lạnh giống như con rắn nhìn thẳng con mồi,
làm cho người ta cảm thấy run rẩy.
“Vì một quân cờ, anh dùng chính bản thân mình để uy hiếp tôi?” Nà