
ằng bé rất thích đọc sách, tủ sách của tôi nó
đã đọc hết rồi. Một thời gian sau tôi phát hiện tiểu tử này không thích
đọc những sách báo như bọn trẻ cùng trang lứa, thường thích đọc những bộ sách dày đặc biệt là các loại về kinh tế học. Thấy tò mò, từng thử chỉ vào một chữ không hề thông thường để thằng bé đọc, nó nhìn lướt qua rồi đọc thật rõ ràng (1). Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của tôi, nó thản nhiên
giải thích là nó từng đọc qua trong từ điển Hán ngữ của tôi. Không phải
là tôi đã tìm người thân là một đứa trẻ có chỉ số thông minh 200 đấy
chứ?! Ôm khuôn mắt thằng bé hết nhìn trái rồi phải đều nhìn không ra khả năng thông minh tuyệt đỉnh như thế. Chỉ thấy Tiêu Hà thật xinh đẹp, con mắt to đen láy, lông mi thật dài hơi cong cong, cái mũi cao thẳng dọc
dừa, cặp môi hồng nhuận. Bố mẹ Tiêu Hà nhất định là rất đẹp, nhưng tại
sao bọn họ lại độc ác quyết tâm không cần một đứa trẻ thông minh đáng
yêu đến như vậy? Tương lai nếu tôi cũng sinh một đứa trẻ đẹp như Tiêu Hà nhất định không bao giờ để con tôi thiệt thòi, cho con tất cả mọi thứ
tôi có.
Một ngày đến công viên chơi, có một cô bé xem chừng là nữ sinh trường nào đó, ôm chặt hai má Tiêu Hà mà hô to xinh đẹp thấy tôi có vẻ đồng ý, cô bé càng sợ soạng khắp nơi, Tiêu Hà tức giận hất tay nữ sinh kia đi
thẳng ra cổng lớn, tôi đi lên lấy lòng nó, mời thằng bé đi ăn một bữa,
ăn McDonald đi, thằng bé không muốn uống coke (coca cola), cuối cùng tất cả chân gà đều lọt vào bụng tôi, nhìn mặt thằng bé vẫn
còn tức giận đành phải dẫn nó tới khách sạn, lần đầu tiên vào khách sạn
đắt tiền như thế (thật ra không đắt lắm nhưng với lương dạy học còm cõi
của tôi thì đúng là rất đắt) tôi đành ngậm ngùi uống nước lọc nhìn
thằng bé từ từ đưa thức ăn vào miệng, nước miếng cơ hồ là ứa ra đầy
miệng, hai mắt tràn ngập khát vọng (đến chết với chị mất). Thằng bé nhìn tôi rồi đưa thìa lên miệng tôi, lúc này tôi nhất định là
sẽ không khách khách khí khí há mồm nuốt xuống, mùi hương lại làn tràn
khắp nơi, rốt cuộc nhịn không được tôi liền cướp lấy thìa cơm chiên
thằng bé đang cầm cho vào miệng. Nó cũng không ngần ngại cầm lại thìa
xoay người ăn tiếp. một màn tôi cùng thằng bé tranh giành trông thật
buồn cười, những người ngồi xung quanh đều không ngừng cười nói tình cảm chị em chúng tôi thật tốt. Một câu này tiến vào đại não làm tôi bừng
tỉnh, Tiêu Hà kia chẳng còn buồn bực có thể cùng tôi chơi đùa. Tốt quá,
tôi kích động ôm lấy đầu thằng bé thấp giọng nói. “Tiêu Hà gọi dì đi.”
Hành động thân mật như thế làm Tiêu Hà giương to đôi mắt kinh ngạc, tôi
vui vẻ cười haha. Tiêu Hà chúng ta thật sự đã trở thành người thân rồi,
đúng hay không!
Hy vọng Tiêu Hà sẽ trở nên tốt hơn, trở thành một đứa trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, chớp mắt thằng bé đã sắp tốt nghiệp tiểu học, nó vẫn như
trước. Phải làm thế nào để nó hòa đồng với bạn bè cùng lứa?
Năm học mới cần phải bầu ra một ban cán sự mới, tôi biết mình phải
làm gì. Tiêu Hà có vẻ không thích thú với việc tuyển cử này, nhưng tôi
đã có biện pháp làm cho thằng bé vào ban cán sự, không phải dựa vào tư
cách giáo viên chủ nhiệm của tôi mà là dùng gương mặt xinh đẹp của Tiêu
Hà để giật phiếu. Toàn khối hơn một nửa là là nữ sinh, chỉ cần nêu tên
Tiêu Hà ra, khẳng định là sẽ được số phiếu cao nhất.
Tuyển cử bắt đầu, tôi phát cho mỗi em học sinh một tờ giấy trắng, để mỗi em viết lên giấy ba cái tên mà các em tín nhiệm đề cử vào ban cán sự,
sau đó người được đè cử sẽ được viết tên lên bảng, thống kê số phiếu
bầu, sẽ chọn r aba người có số phiếu cao nhất vào ban cán sự lớp, Tiêu
Hà đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người, số phiếu của thằng bé là cao nhất được làm lớp trưởng. Gian kế của tôi bị thằng bé nhìn thấu, nó câm lặng nhìn tôi hai mắt phun ra lửa giận dữ, nhưng vì giữ gìn hình
ảnh người tốt gương mẫu nó chỉ có thể hung hăng nuốt nước bọt. Hài lòng
giao nhiệm vụ cho ban cán sự lớp nhiệm kỳ mới, còn Tiêu Hà ngày càng tức giận, mặt nó sa sầm xuống, trong lòng tôi vô cùng vui sướng, cuối cùng
cũng làm cho bé tham gia vào các hoạt động của trường lớp, đừng tưởng
rằng tôi không biết hai tờ giấy trắng phát cho thằng bé khi thu về cũng
vẫn là tờ giấy trắng.
Vui vẻ qua cả hai ngà cuối tuần, lại phát hiện ra Tiêu Hà vẫn nghỉ ngơi
như cũ. Chả nhẽ chức vụ lớp trưởng có thể làm dễ dàng như vậy sao? ừa
lúc toàn trường tổ chức một đợt tổng vệ sinh, có giáo viên đi kiểm tra,
tôi quyết tâm rửa mắt xem hắn sẽ làm như thế nào. Khi mọi người đang
hăng hái khí thế ngất trời bắt tay vào việc thì tiểu tử Tiêu Hà lại bình thản cầm cuốn sách ung dung ngồi đọc dưới gốc cây. Tôi giật lấy quyển
sách của nó làm mặt cô giáo mắng:
“Tiêu Hà, em đang làm gì?”
“Đọc sách.”
Trả lời thật bình tĩnh. Tôi không thể nhẫn nhịn nữa rồi.
“Em là một lớp trưởng, sao có thể vô trách nhiệm như thế?”
“Có ủy viên phụ trách vệ sinh rồi, em không muốn giành việc của bạn ấy.”
Khá lắm, lời lẽ rất hợp tình hợp lý, rõ ràng là không có trách nhiệm.
“Thật không? Vậy công việc của lớp trưởng là cái gì vậy?”
“Nhiệm vụ của lớp trưởng chính là phân phối